Sáng nay, lúc dọn dẹp bếp, tôi đã phát hiện một mảnh giấy nằm giữa hai chồng sách. Đấy không phải là hóa đơn tiền điện nước mà mẹ để quên. Đấy là một bản kế hoạch tôi viết lúc vừa học hết cấp một. Điều thứ nhất: Trúng tuyển vào trường đại học danh tiếng. Điều thứ hai: Biết làm bánh. Điều thứ ba: Biết đánh guitar. Tôi vo tròn tờ giấy, thở dài. Đã rất lâu kể từ khi tôi viết những điều ấy và tôi vẫn chưa biết làm bánh, chưa biết đánh đàn guitar, thậm chí còn chẳng trúng tuyển vào một trường đại học nào. Ném tờ giấy vào sọt rác, tôi ngồi thụp xuống và tự hỏi vì sao ngày trước tôi đặt nặng kì vọng vào bản thân như thế. Nhưng trước khi tôi kịp trả lời thì một câu hỏi khác đã cắt ngang: Vì sao tôi không thể thực hiện được những ước mơ ấy? Vì sao chứ? Nhìn qua cửa bếp để mở, tôi thấy mẹ đứng nhìn mấy bộ quần áo phơi trên dây, tay vẫn cầm chiếc thau nhựa xanh dương. Rồi dường như biết tôi cũng đang nhìn, mẹ cất tiếng: - Hôm nay là một ngày nắng đẹp. Mà đúng là đẹp thật. Bầu trời ngoài kia hầu như xanh ngắt, chỉ có vài gợn mây mờ nhạt. Nắng không gắt mà chỉ dìu dịu, vừa đủ ấm. Không khí cũng thoáng đãng nữa. Chợt, tôi nhớ đến những gì mẹ nói với tôi khi trước, cũng là vào một ngày nắng tươi tắn gần giống thế này. - Mẹ muốn con học ở trường đại học có tiếng. Con cũng phải biết làm bánh giống mẹ, à, phải biết chơi guitar nữa. Thằng Kiệt đầu xóm vừa biết làm bánh vừa biết chơi đàn kìa con! Tôi đã lắc đầu khi nghĩ đến đấy. Tất cả những gì tôi viết trong bản kế hoạch đều là nguyện vọng của mẹ, hoàn toàn không phải là nguyện vọng của tôi. Nhưng nguyện vọng của tôi là gì nhỉ? Tôi nhớ lại những ngày còn học cấp ba, có vài lần tôi và đứa bạn tên Nga ra về sau những giờ học phụ đạo trên chuyến xe buýt chiều thưa khách. Xe đi ngang qua một trường liên cấp quốc tế, bỗng dưng Nga đập vai tôi, chỉ vội vào ngôi trường đang lùi dần về phía xa: - Sau này tao sẽ dạy học ở đấy. Tôi không đáp lời Nga, chỉ mỉm cười và nhún vai khe khẽ. Tôi đoán Nga sẽ sớm quên những lời ấy thôi, nhưng không. Nó trúng tuyển vào một trường đại học sư phạm hàng đầu cả nước. Đôi khi tôi thấy ghen tị với Nga. Nó có nguyện vọng rõ ràng, thành quả thì nó cũng đã đạt được, nhưng tôi thì vẫn chẳng có gì. Tôi đã trượt đại học, và ngay cả nguyện vọng của riêng tôi là gì, tôi cũng chẳng biết.
câu 1: phương thức biểu đạt chính là gì? câu 2: vì sao tôi không thể thực hiện được những ước mơ ấy? câu 3: trong câu ( Mẹ muốn con học ở trường đại học có tiếng. Con cũng phải biết làm bánh giống mẹ, à, phải biết chơi guitar nữa. Thằng Kiệt đầu xóm vừa biết làm bánh vừa biết chơi đàn kìa con) . từ nào được hiểu như thuật ngữ? em giải thích nghĩa thuật ngữ đó ?
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
c1: tự sự c2: vì nhân vật tôi không được sự ủng hộ của người lớn, bị ép buộc phải chạy theo ý muốn và kì vọng của mẹ khi xưa. c3: guitar là một thuật ngữ, không có tính biểu cảm, không gợi lên những ý nghĩa bóng bẩy, guitar chỉ mang ý nghĩa đơn giản là một loại nhạc cụ chứ không phải là một cái gì khác.
Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời
(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi. Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
c1: tự sự c2: vì nhân vật tôi không có đủ sự hỗ trợ và định hướng từ những người xung quanh, bị ép buộc phải chạy theo ý muốn và kì vọng của mẹ khi xưa. c3: guitar là một thuật ngữ, không có tính biểu cảm, không gợi lên những ý nghĩa bóng bẩy, guitar chỉ mang ý nghĩa đơn giản là một loại nhạc cụ chứ không phải là một cái gì khác. đề cập đến những kỹ năng cụ thể mà mẹ đang mong muốn con trai có.