Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Tưởng tượng mình là người lính trong bài thơ Đồng chí hãy kể lại tình cảm đồng đội nảy nở trong gian khổ

Tưởng tượng mình là người lính trong bài thơ Đồng chí hãy kể lại tình cảm đồng đội nảy nở trong gian khổ
1 trả lời
Hỏi chi tiết
69
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Trong bài thơ "Đồng chí" của nhà thơ Xuân Quỳnh, tôi tưởng tượng mình là một người lính, đồng thời là đồng đội của những người lính khác. Trong gian khổ của cuộc chiến, tình cảm đồng đội nảy nở và trở thành một sức mạnh vô cùng to lớn.

Trên chiến trường, chúng tôi cùng nhau trải qua những khó khăn, gian khổ và hiểm nguy. Những ngày đêm không ngủ, không ăn, không ngơi, chúng tôi luôn đồng lòng, đồng hành bên nhau. Mỗi khi nghe tiếng súng đạn vang lên, chúng tôi không chỉ lo lắng cho chính mình mà còn lo lắng cho những người bạn đồng đội. Tình cảm đồng đội nảy nở trong trái tim chúng tôi, trở thành một nguồn động lực để chúng tôi vượt qua mọi khó khăn.

Trong những lúc mệt mỏi, chúng tôi luôn có nhau để động viên, khích lệ. Những lời động viên, những cái ôm chân thành từ đồng đội đã giúp tôi vượt qua những khó khăn, tiếp tục chiến đấu. Chúng tôi không chỉ là những người lính, mà còn là những người bạn thân thiết, luôn sẵn sàng chia sẻ, giúp đỡ lẫn nhau.

Tình cảm đồng đội còn thể hiện qua sự đoàn kết, sự tin tưởng lẫn nhau. Chúng tôi biết rằng chỉ có bằng sự đoàn kết, chúng tôi mới có thể vượt qua mọi khó khăn, đánh bại kẻ thù. Mỗi khi có người bạn đồng đội gặp khó khăn, chúng tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ, không bỏ rơi ai.

Trong gian khổ của cuộc chiến, tình cảm đồng đội nảy nở như một bông hoa tươi sáng giữa cánh đồng chiến trường. Đó là một tình cảm cao quý, không thể đo lường bằng bất cứ thứ gì. Tình cảm đồng đội đã giúp chúng tôi vượt qua mọi khó khăn, đánh bại kẻ thù và trở về bên gia đình với niềm vui và hạnh phúc.
1
0
Tạ Nguyên Đức
06/11/2023 17:19:07
+5đ tặng

Trải qua những năm chiến đấu thăng trầm, đất nước cũng dành được nền hòa bình, độc lập, thống nhất 2 miền Nam Bắc nhưng dư âm của giây phút huy hoàng ấy vẫn còn mãi, ngẫm lại những kỉ niệm bên những người đồng đội. Trong những ngày tháng gian nan ấy chúng tôi đã cùng nhau vượt qua muôn trùng khó khăn, chia ngọt sẻ bùi, cùng nhau vào sinh ra tử rồi trở thành tri kỉ những người đồng chí. Hai tiếng gọi Đồng Chí thiêng liêng vẫn luôn sống mãi trong trái tim Tim tôi chẳng thể nào phai nhòa theo dòng chảy của thời gian.

Từng kí ức trong tôi ùa về như một đoạn phim hồi niệm từ từ diễn ra. Vào khoảng những năm 1946-1947, Pháp đã nổ tiếng súng như một lời khai chiến và bắt đầu quá trình xâm lược lãnh thổ, bóc lột nhân dân ta. Và trước những việc làm tàn ác của thực dân Pháp, tôi đã xung phong đi lính để góp phần bảo vệ Tổ Quốc và đánh đuổi giặc ra khỏi nước ta. Cứ ngỡ như chỉ có tôi xuất thân từ một làng quê nghèo khó, gian nan, thế nhưng những người lính khác họ cũng vậy từ những người nông dân mà trở thành những người lính.

Quê hương anh thì nước mặn đồng chua còn quê hương tôi đất còn phải cày lên sỏi đá. Chúng tôi là những người không quen biết nhau, cũng là những người xa lạ, chẳng hẹn quen nhau mà chỉ do duyên trời sắp đặt cho chúng tôi gặp nhau như thế này, trong một hoàn cảnh chẳng phải nên thơ hay hữu tình hay một khung cảnh bình yên mà là khung cảnh của những tiếng súng do chính bọn thực dân xâm lược gây ra cho đồng bào chúng tôi. Chúng tôi là người xa lạ chẳng hẹn gặp nhau nhưng lại may mắn tụ họp về đây trở thành đồng đội trong chiến đấu, cầm súng lên chiến đấu với quân giặc bảo vệ tổ quốc non sông. Đặc biệt hơn, chúng tôi đều mang chung một lí tưởng, mang chung một lý chí, chung một niềm tin về ngày đất nước giải phóng, chung một suy nghĩ căm thù bọn giặc ngoại xâm và lòng yêu nước nồng nàn. Quả thật những người lính như chúng tôi phải chịu đựng những điều khó khăn nhất là cái khắc nghiệt của thời tiết giá lạnh và sự thiếu thốn. Chúng tôi không có đủ chăn ấm cho nhau mà đắp, phải cùng đắp chung chăn, vừa sưởi ấm cho nhau giữa thời tiết lạnh lẽo như 1 gia đình. Không biết tựa bao giờ chúng tôi đã trở thành những người bạn với nhau rồi trở thành tri kỉ và gọi nhau 2 chữ Đồng Chí!

Sự khốc liệt của chiến tranh, bản thân tôi đã phải đứt ruột bỏ lại , ruộng vườn,quê hương , nơi tôi sinh ra và lớn lên đường bảo vệ tổ quốc thân nó yêu. Không chỉ tôi mới thế mà những người đồng đội tôi cũng vậy. Đi xa nhà ai mà chẳng nhớ quê hương ,gia đình và bạn bè nhất là khi trên chiến trường lạnh lẽo và tàn khốc như thế. Hằng đêm, tôi đều mong nhớ về quê hương mình, muốn quay trở lại nơi có mái ấm tình thương ấy, nhưng tôi luôn dặn lòng mình phải cố gắng vì Tổ Quốc. Chắc hẳn rằng , nơi quê nhà xa xôi, vợ con, cha mẹ, bạn bè, gia đình cho đến từng cây đa, giếng nước đang mong chờ tôi bình an quay trở về. Nhớ lắm!Nhớ từng kỉ niệm với quê hương. Nhưng thật may mắn khi có những anh em đồng chí bên cạnh, an ủi đồng cảm với tôi. Thật ra tôi biết rằng, hoàn cảnh người con xa quê như họ cũng giống tôi phải cắn răng bỏ lại hết tất cả để đi lính, thực hiện một sứ mệnh cao cả. Khó khăn đâu chỉ như thế, đau khổ, chúng tôi phải chịu đựng đâu chỉ đến đó, chúng tôi phải chịu đựng sự khắc nghiệt của thời tiết, chịu từng cơn ớn lạnh, sốt đến run người, vầng trán ướt mồ hôi. Thời tiết khắc nghiệt là điều làm tôi ám ảnh hơn cả, nó đã khiến bao nhiêu người lính chúng tôi đau ốm có khi là bỏ cả mạng sống của mình trước khi đi dưới tiếng súng của giặc.

Quả thật, ai đã từng đi lính trong thời kì đó mới biết được nỗi trải qua những vất vả tột cùng đó. Nhớ nhất giữa màn đêm khuya hoắc bao trùm lấy không gian tĩnh mịch. Trong rừng hoang già, với làn sương muối đến kiếp sợ, sương muối ướt đẫm đôi vai áo, anh và tôi đứng canh gác cạnh bên nhau “chờ” giặc tới. Không phải chúng tôi sợ tối, sợ lạnh mà là sợ nhất là sương muối, nó khiến chúng tôi ngã bệnh nặng, thay đổi màu da mà còn rụng rất nhiều tóc nữa. Ai mà chẳng sợ cái lạnh cơ chứ, sợ thì sợ chứ anh em tôi vẫn luôn sẵn sàng sát bên nhau bất kì lúc nào. Đối với người lính như tôi thì niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đó là được ngắm vầng trăng vào ban đêm. Trong cái buốt giá luồn vào da thịt, đầu súng của người chiến sĩ và vầng trăng đứng cạnh bên nhau, đầu súng có trách nhiệm bảo vệ vầng trăng hòa bình. Vầng trăng sáng và đẹp một cách lãng mạn như đang xoa dịu lòng người lính chúng tôi, xoa dịu đi phần nào sự thật tàn khốc của chiến tranh. Trăng không chỉ là 1 món quà tuyệt vời của thiên nhiên ban tặng mà trăng chính là người bạn là ánh sáng niềm tin của người lính về một ngày mai tương đẹp. Tôi nhớ nhất hình ánh trăng khớp với đầu súng như nó đang treo trên đầu súng vậy. Khung cảnh đêm trăng sáng giữa trời khuya với không khí là hình ảnh đáng nhớ nhất đối với những người lính như tôi. Trăng đã đẹp ở dưới càng đẹp đẽ và ấm áp hơn bởi những nụ cười của tình đồng chí cao đẹp.

Cuộc chiến nào mà chẳng có mất mát hy sinh, tôi tự cảm thấy hạnh phúc và may mắn khi được sống trong thời bình, giờ đây tôi cũng đã già, cũng đã ở cái tuổi gần đất xa trời nhưng tôi chưa bao giờ quên đi những anh em, những người đồng đội, đồng chí luôn kề vai sát cánh bên mình trong những năm tháng đất nước hứng chịu bom đạn, cũng chẳng thể nào phai nhòa đi hình ảnh nụ cười luôn rạng rỡ trên môi các anh em và tình yêu nước bất tận của họ. Hình ảnh của các anh là một tượng đài tiếp nối cho các thế hệ trẻ mai sau, thanh xuân của chúng tôi là chiến đấu bảo vệ Tổ Quốc còn thanh xuân của các bạn là cống hiến để xây dựng đất nước.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo