Không phải ngẫu nhiên mà nhà thơ lấy buổi chiều làm khoảnh khắc nghệ thuật cho tác phẩm của mình. Buổi chiều thường gợi lên bầu không khí buồn bã, ảm đạm và ảm đạm. Chiều còn gắn liền với người già, hình ảnh lá rụng với chiều cũng là ẩn dụ đặc biệt cho số phận người già. Lá già rụng về cội, cũng như người già nhanh chóng trở về đất, buổi chiều nhanh hay chậm phụ thuộc một phần vào cảm nhận của mỗi chúng ta. Con cháu nếu biết yêu thương, nâng niu, chăm sóc thì người già sẽ được hưởng những ngày bình yên của buổi chiều cuộc đời. Bài thơ được sáng tác theo thể thơ lục bát truyền thống của dân tộc. Với hình thức thơ này, nhà thơ dễ dàng bộc lộ tâm tư, tình cảm của mình. Như đã nói ở trên, bài thơ giống như một câu chuyện được kể với đầy đủ các yếu tố như kết cấu, nhân vật, chi tiết... góc nhìn là của người cháu – người chứng kiến toàn bộ câu chuyện. Tác giả kể lại cuộc gặp gỡ giữa cô và người ăn xin. Hai người phụ nữ tuy hoàn cảnh khác nhau nhưng lại có những điểm tương đồng về tuổi già, sự nghèo khó, khó khăn. Họ gặp nhau để nhìn nhau bằng tình yêu thương và hỗ trợ nhau vượt qua những khó khăn của sân khấu thế giới. Đây chính là vẻ đẹp nhân văn quý giá của bài thơ này.