Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Em hãy tưởng tượng mình là nhân vật bé thu, kể lại câu chuyện về cuộc gặp gỡ lần cuối cùng giữa 2 cha con

em hãy tưởng tượng mình là nhân vật bé thu, kể lại câu chuyện về cuộc gặp gỡ lần cuối cùng giữa 2 cha con trong đoạn trích "chiếc lược ngà" của Nguyễn Quang Sáng (tự sự kết hợp miêu tả, miêu tả nội tâm, nghị luận)
1 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
203
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Cuộc gặp gỡ lần cuối cùng giữa hai cha con trong đoạn trích "Chiếc lược ngà" của Nguyễn Quang Sáng đã để lại trong tôi những cảm xúc sâu sắc và những suy nghĩ về tình cha con, về cuộc sống và về sự đau khổ của con người.

Tôi, nhân vật bé Thu, là một cô bé 10 tuổi, đang sống trong một gia đình nghèo khó. Cha tôi là một người nông dân, luôn phải cật lực làm việc để nuôi sống gia đình. Mỗi ngày, cha tôi ra đồng làm ruộng, còn tôi thì phải ở nhà giữ gìn và chăm sóc em trai nhỏ. Cuộc sống của chúng tôi đơn sơ và khó khăn, nhưng tình yêu thương và sự gắn kết trong gia đình là điều quan trọng nhất.

Trong đoạn trích, tôi nhớ rõ cuộc gặp gỡ lần cuối cùng giữa cha và tôi. Cha tôi trở về từ đồng, mệt mỏi và đầy bùi ngùi. Anh trai tôi đang nằm ngủ, còn tôi thì đang ngồi bên cạnh bếp, nhìn vào chiếc lược ngà mà cha tôi vừa mang về. Chiếc lược ngà đẹp lộng lẫy, nhưng trong đôi mắt tôi, nó mang theo một sự đau khổ và mất mát.

Cha tôi ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn vào chiếc lược ngà và nói: "Con ơi, cha đã làm việc cật lực cả ngày chỉ để kiếm được một chiếc lược ngà này. Cha muốn con biết rằng, trong cuộc sống này, không phải ai cũng có được những thứ xa hoa và đẹp đẽ như chiếc lược này. Cha hy vọng con sẽ hiểu và trân trọng những gì mình có."

Tôi nhìn vào mắt cha, thấy những nỗi đau và hy vọng. Tôi nhận ra rằng, cha tôi đã hy sinh rất nhiều để có thể mang về một món quà nhỏ bé cho tôi. Tôi cảm nhận được tình yêu thương và sự quan tâm vô điều kiện của cha dành cho tôi.

Trong trí tưởng tượng của tôi, tôi cảm nhận được nỗi đau và sự mất mát của cha tôi. Cuộc sống khó khăn đã khiến cha tôi phải hy sinh nhiều thứ, và chiếc lược ngà chỉ là một biểu tượng cho những điều cha tôi đã từ bỏ để có thể nuôi sống gia đình. Tôi nhìn vào chiếc lược ngà, nhìn vào cha tôi và nhận ra rằng, tình yêu và sự hy sinh của cha tôi là vô giá.

Cuộc gặp gỡ lần cuối cùng đó đã khiến tôi nhận ra rằng, cuộc sống không chỉ đơn giản là những vật chất và tiền bạc. Đó là những tình cảm, những hy sinh và những giá trị vô hình mà cha tôi đã truyền cho tôi. Tôi hứa với cha rằng tôi sẽ trân trọng những gì mình có và không bao giờ quên đi những nỗ lực và tình yêu thương của cha.

Cuộc gặp gỡ lần cuối cùng giữa hai cha con trong đoạn trích "Chiếc lược ngà" đã làm tôi nhìn nhận lại cuộc sống và những giá trị thực sự của nó. Tôi hiểu rằng, tình yêu và sự hy sinh là những điều quan trọng nhất trong cuộc sống, và tôi sẽ luôn trân trọng và ghi nhớ điều đó.
1
0
Tạ Nguyên Đức
11/12/2023 19:01:34
+5đ tặng

Nhà tôi ở vùng sông nước, gần vàm kinh đổ ra sông Cửu Long, nhà chỉ có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau suốt 8 năm nay vì ba tôi đã đi thoát ly kháng chiến từ khi tôi mới một tuổi.

Hôm ấy như thường ngày, tôi chơi nhà chòi cùng các bạn ngoài gốc xoài trước sân nhà, đột nhiên có chiếc xuồng lại gần, một người đàn ông với vết sẹo to trên mặt (đó là ba tôi) và người đàn ông nữa (là bác Ba bạn của ba tôi). Người đàn ông có vết sẹo vừa chạy vừa dang tay gọi "Thu! Con", nghe thấy gọi tên mình tôi giật mình, tròn mắt ngạc nhiên ngơ ngác. Người đàn ông ấy lại nói tiếp "Ba đây con! Ba đây con!" tôi không thể nhận ra đó là ba của tôi, tôi sợ đến tái mặt vừa chạy vừa thét lên gọi má. Nghe má nói họ ở lại nhà tôi ba ngày, má cứ bắt tôi gọi người đàn ông có vết sẹo to ấy là ba nhưng tôi nào chịu nhận, ba tôi trong ảnh không có vết sẹo to như thế. Má bảo tôi gọi ba vào ăn cơm nhưng tôi chỉ nói trống không chứ không gọi ba, ngay cả lúc tôi nhờ ông ấy bắc giùm nồi cơm cũng nhất quyết không gọi ba.

Tính tình tôi ương bướng, ngang ngạnh, đến bữa trưa khi người đàn ông có vết sẹo ấy gắp thức ăn vào bát tôi tôi liền hất ra ngoài và bị đánh vào mông một cái. Bị đánh, tôi không khóc nhưng cảm thấy tủi thân, tôi lặng lẽ đứng dậy không ăn rồi lấy dầm bơi qua sông sang nhà bà ngoại. Sang bên bà tôi kể bà nghe về hai người đàn ông ấy, bà hỏi tôi sao lại không nhận ba, tôi nói vì người đó không giống ba trong ảnh. Nhưng tôi đã lầm, người đàn ông đó chính là ba tôi và vết sẹo là do trong lúc chiến đấu ba bị thương. Tôi áy náy và ân hận lắm, sáng hôm sau định về nhà xin lỗi ba nhưng lại thấy nhà đông người, hóa ra mọi người tới tiễn ba tôi đi, tôi chỉ dám lẳng lặng đứng trong góc nhà nhìn trộm ba.

Đợi đến lúc ba quay ra chào tôi tôi mới dám chạy đến ôm ba, tôi cất tiếng gọi "ba" thật to, bõ cho bao ngày ba mong ngóng tôi nhận ba. Tôi ôm ba thật chặt, sợ ba sẽ đi mất nhưng rồi vì kháng chiến ba vẫn phải đi, ba hứa với tôi khi về sẽ mua cho tôi một cây lược. Thế nhưng ba đã mãi mãi không về nữa, ba hy sinh ở chiến trường, chỉ gửi lại chiếc lược ngà ba cần mần mài từ chiếc ngà voi cho tôi.

Nhận được chiếc lược mà bác Ba đưa cho tôi không kìm được xúc động, tôi ước rằng giá như không có chiến tranh thì cha con tôi đâu phải xa cách, tôi cũng không mất ba như thế này.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×