Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Giải bài có thưởng!

Em hiểu ý kiến trên như thế nào? Phân tích nhân vật “tôi” trong câu chuyện dưới đây để thấy rõ điều tâm niệm đó

Nhà văn Nguyễn Minh Châu cho rằng: “ Nhà văn phải là người  đi tìm những hạt ngọc ẩn giấu trong bề sâu tâm hồn của con người”.

          Em hiểu ý kiến trên như thế nào? Phân tích nhân vật “tôi” trong câu chuyện dưới đây để thấy rõ điều tâm niệm đó.

Người ăn xin

      Lúc ấy, tôi đang đi trên phố. Một người ăn xin già lọm khọm đứng ngay trước mặt tôi. 

    Đôi mắt ông lão đỏ đọc và giàn giụa nước mắt. Đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi thảm hại... Chao ôi! Cảnh nghèo đói đã gặm nát con người đau khổ kia thành xấu xí biết nhường nào!

   Ông già chìa trước mặt tôi bàn tay sưng húp, bẩn thỉu. Ông rên rỉ cầu xin cứu giúp.

    Tôi lục tìm hết túi nọ túi kia, không có tiền, không có đồng hồ, không có cả một chiếc khăn tay. Trên người tôi chẳng có tài sản gì.

    Người ăn xin vẫn đợi tôi. Tay vẫn chìa ra, run lẩy bẩy.

    Tôi chẳng biết làm cách nào. Tôi nắm chặt lấy bàn tay run rẩy kia:

- Ông đừng giận cháu, cháu không có gì để cho ông cả.

    Người ăn xin nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt ướt đẫm. Đôi môi tái nhợt nở nụ cười và tay ông cũng xiết lấy tay tôi: 

- Cháu ơi, cảm ơn cháu ! Như vậy là cháu đã cho lão rồi. - Ông lão nói bằng giọng khản đặc.

    Khi ấy, tôi chợt hiểu rằng: cả tôi nữa, tôi cũng vừa nhận được chút gì của ông lão.

0 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
197
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Ý kiến của nhà văn Nguyễn Minh Châu là nhà văn phải là người đi tìm những hạt ngọc ẩn giấu trong bề sâu tâm hồn của con người. Điều này có nghĩa là nhà văn phải có khả năng nhìn thấu và hiểu sâu về con người, để từ đó viết ra những tác phẩm mang ý nghĩa sâu sắc về cuộc sống và con người.

Trong câu chuyện "Người ăn xin", nhân vật "tôi" là người chứng kiến cảnh tượng của người ăn xin già lọm khọm. Tôi không có gì để cho người ăn xin và cảm thấy vô cùng bất lực. Tuy nhiên, khi tôi nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của người ăn xin và nói rằng tôi không có gì để cho ông ta, người ăn xin lại cảm ơn tôi và nói rằng tôi đã cho ông ta.

Từ đó, tôi hiểu rằng dù tôi không có gì vật chất để cho người ăn xin, nhưng tôi đã đem lại cho ông ta sự chia sẻ, sự đồng cảm và sự hiểu biết về hoàn cảnh khó khăn của ông ta. Điều này cho thấy tôi đã tìm thấy hạt ngọc ẩn giấu trong tâm hồn của người ăn xin, và như vậy, tôi đã thực hiện vai trò của một nhà văn theo ý kiến của Nguyễn Minh Châu.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×