Cuộc sống. Nếu có ai đó hỏi tôi về cuộc sống tôi sẽ trả lời rằng: “Cuộc sống là một món quà tuyệt đẹp và đầy ý nghĩa trong mỗi chúng ta. Không chỉ là một hành trình đầy niềm vui và hạnh phúc, không đơn giản là thức dậy mỗi sáng và lên giường mỗi tối; mà cuộc sống còn là phải trải qua những dư vị của sự khó khăn, vấp ngã trên đường đời để rồi vươn lên có được thành công và hạnh phúc ”. Cuộc đời đâu phải ai sinh là là đã được hưởng may mắn, hạnh phúc? Mỗi con người khi sinh ra ở vạch đích lại có người sinh ra đã thiệt thòi hơn người khác, nhưng có lẽ đó mới là cuộc sống, cuộc sống đa sắc màu cho ta trải nghiệm. Là một giáo viên trải qua bao thế hệ học trò, đã không ít lần gặp những học sinh có hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống như em Nguyễn Thúy Hằng học sinh lớp 8B, Trường THCS Định Công đã để lại trong lòng tôi nhiều ấn tượng sâu sắc về hành trình vượt khó trong học tập của em.
Tôi đón em học trò nhỏ Thúy Hằng từ năm lớp 6, khi em bắt đầu vào đầu cấp Trung học cơ sở, ấn tượng của tôi về em là một cô học trò có dáng người nhỏ nhắn, thanh thoát và nhanh nhẹn với nước da trắng trẻo hồng hào. Gương mặt trái xoan, đôi mắt đen láy cùng mái tóc dài óng ả và nụ cười thân thiện, hiền lành. Đâu ai biết rằng ở sâu trong thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn của cô học trò này là nghị lực phi thường vượt qua số phận để vươn lên trong cuộc sống. Em là một học sinh ngoan hiền, dễ mến và thật thánh thiện, em hòa đồng với các bạn, luôn quan tâm đến mọi người xung quanh, luôn yêu quý và chuyền những nguồn năng lượng tích cực nhất đến với tất cả mọi người trong lớp cũng như ai khi đã từng gặp em.
Em sinh ra trong một gia đình nhỏ có một hoàn cảnh thật đặc biệt: có bà ngoại và bố mẹ. Bố em mất sớm vì căn bệnh ung thư quái ác, mẹ em cũng vì thế mà lâm bệnh nặng, gia đình Hằng sống trong căn nhà cũ của ông bà ngoại để lại. Mẹ em không đi làm được nên mọi chi tiêu trong nhà phải dựa hoàn toàn vào một người già cả nhất- là bà ngoại. Ông là bộ đội đã hi sinh nên hàng tháng bà cũng có một khoản tiền trợ cấp nho nhỏ những nó không đủ để trang trải cuộc sống nên bà phải đi làm thuê dọn dẹp nhà cho những người gần đó kiếm thêm thu nhập. Từ nhỏ đến lớn một tay bà chăm sóc nuôi dưỡng cho em. Em thật yêu quý bà của mình, coi bà những người cha, người mẹ, đôi lúc như một người bạn để cho em tâm sự và chia sẻ mọi điều và cùng trải qua những vui buồn trong cuộc sống. Mẹ em vì không chịu nối cú sốc mất chồng nên đã đổ bệnh, với trách nhiệm của một người con, em luôn dành hết tình yêu thương chăm sóc mẹ - người có công ơn sinh thành ra em. Em coi việc được chăm sóc mẹ là một hạnh phúc. Có lúc tôi bắt gặp được những suy nghĩ, lời nói của một đứa trẻ mới 13 tuổi khiến tôi cứ nghĩ mãi: “ Em không oán trách số phận cô ạ, nếu có em chỉ trách mình đã không làm hết sức, em luôn nghĩ là ông trời đang thử thách em mà thôi, điều đó nhắc nhở em phải nỗ lực không ngừng”. Hãy thử nghĩ mà xem, một cô bé vẫn còn nhỏ tuổi, thiếu đi tình thương của cha mẹ, thiếu đi sự ấm áp bên người thân, thiếu cả sự hạnh phúc mà mỗi đứa trẻ luôn có. Chính vì thế nên em luôn tự rèn luyện bản thân trở nên tự lập và có ý thức, nỗ lực không ngừng vươn lên trong học tập cũng như trong cuộc sống. Ngoài việc học thì em luôn giúp đỡ mẹ làm những việc nhà như: rửa bát, giặt quần áo, lau nhà, quét nhà hay bán những món đồ handmake mình làm ra để dành tiền mua đồ dùng học tập.
Mặc dù sống trong sự thiếu thốn về cả vật chất lẫn tinh thần nhưng em không bao giờ nản chí hay bỏ cuộc mà luôn lạc quan, vui vẻ vượt qua mọi khó khăn trong học tập. Mỗi ngày em đều tự đi bộ từ nhà đến trường, con đường đó khá xa, dù vậy em cũng không bao giờ đi muộn hay bỏ học bất cứ buổi nào. Em là niềm tự hào của gia đình, thầy cô và nhất là với tôi, một học sinh học giỏi toàn diện, môn nào cũng nổi bật khiến các thầy cô luôn phải ngưỡng mộ và yêu quý, học đều các môn nhưng em thích nhất môn Văn vì chỉ có lời văn mới có thể nói lên những suy nghĩ, tâm sự của một cô học sinh bất hạnh. Không chỉ học giỏi mà Hằng còn là một học trò rất chăm ngoan, nghe lời thầy cô và luôn chú tâm vào việc học tập, cũng luôn biết giúp đỡ các bạn khác nên mọi người rất yêu quý, kính trọng, nể phục em. Trong những giờ hoạt động nhóm em luôn đưa ra những ý kiến thuyết phục, luôn tôn trọng ý kiến của các bạn trong lớp và luôn thẳng thắn chỉ ra những lỗi sai để các bạn khắc phục.
Mỗi người khi sinh ra đều có mục đích sống và có những ước mơ cao đẹp nên em Nguyễn Thúy Hằng cũng vậy, em luôn tự ấp ủ những ước mơ của riêng mình. Vì sống thiếu tình cảm của người thân nên em luôn mong muốn trở thành một nhà văn, dùng chính ngòi bút của mình để viết lên những câu chuyện cảm động về mảnh đời bất hạnh nhằm lan tỏa yêu thương đến mọi người. Hành trình chạm tới ước mơ của em còn dài, tôi mong rằng em sẽ luôn tự tin vững bước trên con đường vượt qua nghịch cảnh chinh phục đích đến của mình.
Thời gian trôi qua như cỗ máy bánh xe, thật nhanh bây giờ em đã lên lớp 8, chẳng mấy chốc là đến năm cuối cấp với nhiều khó khăn, thử thách. Em hãy luôn nỗ lực, cố gắng thật nhiều hơn nữa để có một tương lai tươi sáng và có ước mơ đẹp em nhé! Cô vẫn tin rằng trên con đường em bước tiếp sẽ có những điều may mắn đến với em và em hãy sống thật đẹp với tuổi thần tiên của mình. Biết biến ước mơ thành hiện thực - ước mơ sau này trở thành một người viết lên chính câu chuyện của mình. Như thế, dẫu bất cứ lúc nào, và bất cứ điều gì có thể xảy ra, em sẽ luôn ngẩng cao đầu và không bao giờ hổ thẹn hay hối tiếc khi đối diện với luơng tâm của chính mình. Cuộc sống không cho em những ước mơ nhưng nó cho em quyền được lựa chọn và thực hiện nó, cô hy vọng em có thể tự vẽ lên đường đi của riêng mình để từ giờ về sau em sẽ luôn thành công và hạnh phúc, để em sẽ không bao giờ phải dùng đến hai từ “ Giá như...” Cô luôn cầu chúc cho con có thật nhiều niềm vui, tràn đầy nghị lực để bước tiếp trên con đường dài này. Con còn là niền vui, hạnh phúc cho cả gia đình nhỏ bé của mình. Hãy can đảm lên con nhé!