Khi sử dụng các thuật toán First fit, Worst fit và Best fit để cấp phát bộ nhớ cho các tiến trình có kích thước tương ứng là 412K, 300K, 150K và 450K, ta có thể xác định quá trình cấp phát bộ nhớ như sau:
First fit: Thuật toán First fit sẽ tìm kiếm vùng nhớ đầu tiên có đủ kích thước để cấp phát cho tiến trình. Nếu không tìm thấy vùng nhớ phù hợp, tiến trình sẽ không được cấp phát bộ nhớ. Trong trường hợp này, các tiến trình sẽ được cấp phát bộ nhớ như sau:
Tiến trình 1 (412K): Cấp phát vùng nhớ 500K.
Tiến trình 2 (300K): Cấp phát vùng nhớ 300K.
Tiến trình 3 (150K): Cấp phát vùng nhớ 300K.
Tiến trình 4 (450K): Cấp phát vùng nhớ 600K.
Worst fit: Thuật toán Worst fit sẽ tìm kiếm vùng nhớ lớn nhất có đủ kích thước để cấp phát cho tiến trình. Trong trường hợp này, các tiến trình sẽ được cấp phát bộ nhớ như sau:
Tiến trình 1 (412K): Cấp phát vùng nhớ 600K.
Tiến trình 2 (300K): Cấp phát vùng nhớ 500K.
Tiến trình 3 (150K): Cấp phát vùng nhớ 450K.
Tiến trình 4 (450K): Cấp phát vùng nhớ 450K.
Best fit: Thuật toán Best fit sẽ tìm kiếm vùng nhớ nhỏ nhất có đủ kích thước để cấp phát cho tiến trình. Trong trường hợp này, các tiến trình sẽ được cấp phát bộ nhớ như sau:
Tiến trình 1 (412K): Cấp phát vùng nhớ 450K.
Tiến trình 2 (300K): Cấp phát vùng nhớ 500K.
Tiến trình 3 (150K): Cấp phát vùng nhớ 300K.
Tiến trình 4 (450K): Cấp phát vùng nhớ 600K.
Lưu ý rằng các phương pháp cấp phát bộ nhớ này có thể dẫn đến sự lãng phí hoặc sự cắt nhỏ vùng nhớ, và có thể không tối ưu cho việc sử dụng bộ nhớ. Có nhiều thuật toán khác nhau để quản lý bộ nhớ hiệu quả trong hệ thống máy tính.