Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Giải bài có thưởng!

Đoạn trích trên được kể theo ngôi thứ mấy

I. ĐỌC HIỂU
[…] Mấy lần tôi đã bước vào một cửa hiệu cắt tóc sang trọng ngay trong phố nhà tôi mà trước đây tôi vẫn thường cắt, nhưng lại lấy cớ này cớ nọ, quay trở ra. Mấy lần tôi đã định “tẩu thoát”. Nhưng chính tôi lại bắt giữ tôi lại. Tôi lại kiên nhẫn tự thuyết phục mình một cách xử trí êm nhất: Đừng bao giờ đặt chân đến trước mặt người thợ cắt tóc và bà mẹ anh ta nữa. Người ta đã dời cái quán đến một phố khác. Lần trước, anh thợ cắt tóc đã nhận ra cái mặt của anh rồi. Thì lúc này là cơ hội “tẩu thoát” êm nhất. Cái người săn đuổi mình đã rẽ sang lối khác thì mình lại cũng rẽ vào đấy làm gì? Nhưng anh có đuổi theo tôi đâu? Đấy là tôi muốn tự nguyện đến nạp mình, cho lương tâm.
[…] Thế nhưng tôi cũng lại trở lại cắt ở đấy chỉ có một lần đó. Tôi quyết định phải trở lại cái quán kia. Tôi quyết định phải chường cái mặt mình ra, chứ không chịu lẩn tránh. Tôi không cho phép tôi chạy trốn. Tôi quyết định phải trở lại đấy vào buổi sáng, và đến thật sớm, lúc chỉ có tôi và anh. Để cho anh có hoàn cảnh thuận tiện chỉ vào mặt tôi mà hỏi: “Bác là cái nhà ông họa sĩ ngày xưa đấy ư? Bác đã làm cho bà mẹ tôi khóc hết nước mắt để trở thành mù lòa như thế kia? Được rồi, vậy thì xin mời ngồi vào đây”
[…] Anh thợ cắt tóc nghe mẹ lên tiếng mới quay người lại. Tôi vừa kịp nhận ra được từ nơi cặp mắt vẫn còn trẻ của anh chiếu thẳng về phía tôi một cái nhìn ban đầu soi mói, ngạc nhiên, rồi hơi nghiêm mặt lại. Nhưng những diễn biến phản ứng trên cái mặt người thợ chỉ diễn ra nhanh như một cái chớp mắt. Ngay sau đó anh lại trở lại cái vẻ mặt và cử chỉ từ tốn, điềm đạm, ân cần của một người thợ cắt tóc đứng đắn và yêu nghề.
Da mặt tôi tự nhiên dày cộm lên.
- Mời bác ngồi!
Tôi cố trấn tĩnh để khỏi run lập cập, bước tới ngồi vào cái ghế gỗ như một cái ghế tra điện.
- Bác vẫn cắt như cũ?
- Vâng.
Bàn tay người thợ ấn cái gáy tôi xuống. Tôi trông thấy hai ống quần quân phục đã cũ kỹ và đôi bàn chân xỏ trong dép cao su. Bà mẹ anh vẫn ngồi bên cạnh cái ghế cắt tóc, bàn tay dăn deo vừa sờ soạng trên mặt đất, vừa cầm chiếc vồ nên lên những viên gạch chan chát, nhát trúng nhát trật…“Có lẽ thật thế, trong con người tôi đang sống lẫn lộn người tốt kẻ xấu, rồng phượng lẫn rắn rết, thiên thần và ác quỷ?”
“Bây giờ trước mặt tôi, anh nghĩ thế nào về cái luật công bằng ở đời của anh: Cho thế nào thì nhận thế nấy?”
“Tôi xin nhận đã gây thêm đau khổ cho bà mẹ anh. Tôi đã lừa dối anh. Tôi đã thu thêm được tiền của và tiếng tăm trên sự đau đớn của anh. Bây giờ anh cứ trừng phạt. Anh xử tôi thế nào cũng được!”
“Không bao giờ!”…
"Lần này anh lại đối xử với tôi như lần trước đây?"
"Phải".
"Anh cũng không trách mắng, chỉ trán chỉ mặt tôi?"
"Không! Anh cứ yên tâm. Trước sau tôi vẫn coi anh là một nghệ sĩ tài năng đã có nhiều cống hiến cho xã hội".
[…]Phải, giả thử lần thứ nhất tôi đến, hoặc lần thứ hai trở lại, và các lần sau nữa, mà người thợ ấy nổi giận đuổi tôi ra khỏi ngôi quán, thì chắc chắn tôi không đủ thì giờ nhìn kỹ cái mặt mình đến thế. Gần nửa năm, tôi đã để vào bức tranh sơn mài tất cả công sức và sự suy nghĩ, và trong suốt thời gian ấy, một đôi lần tôi cũng gợi lại chuyện cũ nhưng người thợ vẫn một mực cố tỏ ra chưa hề bao giờ quen biết tôi. Trở về làm một anh thợ cắt tóc cũng như lúc ở bộ đội, anh vẫn lẳng lặng sống như vậy để cho người chung quanh tự phán xét lấy những công việc đã làm. Lời đề nghị rụt rè của anh: Xin mọi người hãy tạm ngừng một phút cái nhịp sống bận bịu, chen lấn, để tự suy nghĩ về chính mình.
Bây giờ thì cái tác phẩm mới của tôi đã hoàn thành. Tôi đang đối mặt với chính mình, để viết những dòng này, như những lời chú giải cho một tác phẩm hội họa thể hiện một cái mặt người rất lớn: những luồng ánh sáng hàng nghìn nến từ phía trước và trên đầu chiếu thẳng xuống một nửa mái đầu tóc tốt rợp như một khu rừng đen bí ẩn, và một nửa mái tóc đã cắt, thoạt trông như một phần bộ óc màu xám vừa bị mổ phanh ra. Phần bên dưới khuôn mặt như vẫn đang được giấu kín dưới một cái mặt nạ: dưới cằm và hai bên mép phủ kín bọt xà phòng. Không trông rõ miệng, chỉ thấy một vệt màu đen lờ mờ nổi bồng bềnh trên những đám bọt xà phòng. Và nổi bật trên cái khuôn mặt là đôi mắt mở to, khắc khoải, bồn chồn, đầy nghiêm khắc, đang nhìn vào nội tâm.
(Trích truyện ngắn Bức tranh, Nguyễn Minh Châu, tập “Người đàn bà trên chuyến tàu tốc hành”,1983)
1. Đoạn trích trên được kể theo ngôi thứ mấy?
2. Người kể chuyện chủ yếu trần thuật theo điểm nhìn nào?
3. Xác định các biện pháp nghệ thuật được sử dụng trong câu “Có lẽ thật thế, trong con người tôi đang sống lẫn lộn người tốt kẻ xấu, rồng phượng lẫn rắn rết, thiên thần và ác quỷ”?
4. Trên cương vị là một người họa sĩ, nhân vật “tôi” là người như thế nào?
5. Hình ảnh “đôi mắt mở to, khắc khoải, bồn chồn, đầy nghiêm khắc, đang nhìn vào nội tâm” trong “tác phẩm mới của tôi” có thể hiểu như thế nào?
6. Thông qua thái độ bình thản của nhân vật người thợ cắt tóc khi đối diện với người họa sĩ, nhà văn muốn gửi gắm thông điệp gì?
7. Anh/ chị có suy nghĩ gì về lời đề nghị: “Xin mọi người hãy tạm ngừng một phút cái nhịp sống bận bịu, chen lấn, để tự suy nghĩ về chính mình” ?
8. Viết một đoạn văn (từ 5 - 7 câu) trình bày quan điểm của bản thân về việc cuộc đấu tranh hoàn thiện bản thân của mỗi người.
0 trả lời
Hỏi chi tiết
226
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
1. Đoạn trích trên được kể theo ngôi thứ nhất.
2. Người kể chuyện chủ yếu trần thuật theo điểm nhìn của nhân vật chính, "tôi".
3. Câu "Có lẽ thật thế, trong con người tôi đang sống lẫn lộn người tốt kẻ xấu, rồng phượng lẫn rắn rết, thiên thần và ác quỷ" sử dụng biện pháp so sánh để tạo ra hình ảnh mâu thuẫn và đối lập trong tâm lý của nhân vật.
4. Nhân vật "tôi" là một người họa sĩ có tài năng và đã có nhiều cống hiến cho xã hội. Tuy nhiên, nhân vật cũng có những khía cạnh tiêu cực và đã gây đau khổ cho người khác.
5. Hình ảnh "đôi mắt mở to, khắc khoải, bồn chồn, đầy nghiêm khắc, đang nhìn vào nội tâm" trong "tác phẩm mới của tôi" có thể hiểu là sự thể hiện của nhân vật tác giả đối diện với chính mình, đối mặt với những hành động và quyết định của mình trong quá khứ.
6. Thông qua thái độ bình thản của nhân vật người thợ cắt tóc khi đối diện với người họa sĩ, nhà văn muốn gửi gắm thông điệp về sự tha thứ và khả năng thay đổi của con người. Nhân vật người thợ cắt tóc không trách mắng hay trừng phạt nhân vật chính, mà vẫn coi anh là một nghệ sĩ tài năng và có cống hiến cho xã hội.
7. Lời đề nghị "Xin mọi người hãy tạm ngừng một phút cái nhịp sống bận bịu, chen lấn, để tự suy nghĩ về chính mình" gợi nhắc đến việc cần dừng lại và tự xem xét bản thân, đánh giá lại hành động và quyết định của mình trong cuộc sống. Đây là một lời đề nghị hữu ích để mỗi người có thể hoàn thiện bản thân và sống một cuộc sống ý nghĩa hơn.
8. Mỗi người đều có khả năng và trách nhiệm hoàn thiện bản thân. Cuộc đấu tranh để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình là một hành trình không ngừng nghỉ. Bằng cách tự suy nghĩ, tự đánh giá và thay đổi, chúng ta có thể trở thành những người tốt hơn, đóng góp tích cực cho xã hội và tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 11 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo