Em và Thu Hà là đôi bạn thân. Điều em nhớ nhất trong những năm chơi với nhau chính là một lần em làm chuyện có lỗi với Hà.
Hôm đó là một buổi sáng mùa đông rét mướt. Chiều hôm trước, em đã hẹn Hà dậy sớm, cùng nhau đi em kéo cờ ở Lăng Bác. Tuy nhiên, đến sáng hôm sau, do trời rét quá, ổ chăn lại ấm áp, nên em đã tắt chuông báo thức và ngủ quên. Đến lúc em sực nhớ ra thì đã hơn bảy giờ sáng, muộn giờ xem kéo cờ mất rồi. Choàng tỉnh ra khỏi chăn, em vô cùng hoảng loạn.
Em rất tự trách bản thân, sao lại tham ngủ đến mức quên lịch hẹn với bạn. Em cũng vô cùng lo lắng cho Hà, không biết cậu ấy đã đứng chờ em ở điểm hẹn bao lâu rồi. Thay đồ vội vàng, em còn không kịp măng găng tay, khăn quàng cổ, mà đạp xe đến ngay điểm hẹn. Vừa đi, em vừa lo lắng, buồn và hối hận. Em rất sợ Hà sẽ giận và không nói chuyện với em nữa. Tâm trạng của em cứ thấp thỏm lo âu như vậy mãi cho đến khi nhìn thấy hình dáng quen thuộc của Hà dưới gốc cây bàng đầu đường.
Nhìn thấy Hà, em vội gọi “Hà ơi!”. Giọng của em nghèn nghẹn, khóe mắt đỏ lên vì thấy Hà ngồi cô đơn ở đó một mình và đôi má đỏ lên vì rét. Thấy em rấm rức, Hà vốn cau mày phì cười, cầm lấy bàn tay em và ủ ấm cho nó. Em thì cứ xin lỗi liên tục, mãi khi Hà mỉm cười mới thôi.
Sau đó, chúng em đã cùng nhau đi ăn sáng ở quán cháo ngon gần đó. Tuy Hà không trách em, nhưng sự việc đó đã đem đến cho em một bài học sâu sắc để sửa đổi bản thân mình.
Ghi lại tâm trạng của em sao khi xảy ra một chuyện có lỗi đối với bạn Mẫu 3Ngày hôm ấy, là sinh nhật bạn. Bữa tiệc ấy có lẽ sẽ rất vui nếu như không có chuyện đó xảy ra. Trước khi buổi tiệc bắt đầu, tôi là người đến sớm nhất để giúp bạn trang hoàng tiệc. Sau khi trang trí xong, tôi lên phòng Trân nghỉ xả hơi và bật nhạc nghe. Khi nằm lên giường, cảm thấy có gì cồm cộm dưới gối, tôi liền lấy ra xem thì ra đó là nhật kí của Tran tranh thủ lúc Trân còn đang ở dưới lầu tôi đọc lướt qua cuốn sổ. Tôi giở ra từng trang thích thú đọc những dòng chữ hiện ra trước mắt. Quá chăm chú đọc nên tôi không biết rằng Trân đã đứng đó từ lúc nào, gói bánh trên tay bạn rơi xuống. Nụ cười trên môi vụt tắt, đôi môi bạn mím chặt lại, mắt mở to. Khuôn mặt hồng hào của bạn giờ đây trắng bệch. Trân hét thất thanh:
- Cậu thật quá đáng!
Tiếng hét của Trân làm tôi chợt tỉnh, tôi vô cùng sợ hãi và bất ngờ, tay tôi run lên, quyển nhật kí rơi xuống đất. Mọi thứ diễn ra quá nhanh làm tôi không thể tưởng tượng được. Đôi mắt Trân nhìn tôi trở nên đầy lạnh lẽo và xa cách. Tôi im lặng không nói lời nào khi thấy trên khuôn mặt bạn là hai hàng nước mắt.
- Thôi! Cậu xuống lầu nhập tiệc đi! Vừa nói Trân vừa nhặt cuốn nhật kí lên và chạy vội vào phòng, tôi sững sờ chưa kịp nói lời xin lỗi. Bữa tiệc hôm ấy đã diễn ra nhưng không ai thấy sự xa cách của tôi và Trân.
Về nhà tôi suy nghĩ về hành động của mình, tôi tự trách mình "tại sao mày lại tò mò đến vậy? Mày có biết là đã đánh mất đi niềm tin của người bạn thân iu không" Trong tôi luôn muốn nói lời xin lỗi nhưng sao khó quá!
Cũng chính sự ngang bướng của tôi đã làm mất đi tình bạn của mình Tôi giận mình quá lòng ray rứt vì đã xúc phạm bạn. Tôi thật sự không muốn mất bạn. Trân ơi mình ân hận quá, hãy tha lỗi cho mình. Ngày mai đến lớp tôi sẽ mua cho bạn 1 gói ô mai và nói lời xin lỗi với bạn, Tôi mong bạn tha thứ cho mình và thật sự tôi đã làm được tôi đã lấy hết can đảm để nói lời xin lỗi với Trân. Ngoài sự mong đợi. Trân mỉm cười và chấp nhận tha thứ cho tôi. Bạn nói:
- Trong cuộc sống không ai không mắc lỗi lầm nhưng người biết sửa chữa và nói lời xin lỗi là người tốt và cậu đã làm được đấy thôi! Vì thế mình sẽ tha thứ cho cậu.