Ông ngoại chính là người tôi yêu thương thật trên đời. Cứ mỗi dịp nghỉ hè, tôi lại được háo hức vì sắp được về quê ở cùng ông ngoại. Suốt ba tháng hè, tôi đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ. Quê hương của tôi vô cùng thơ mộng. Dòng sông nhỏ chảy qua bản làng. Con đường làng rợp bóng tre xanh. Cánh cò trắng bay nghiêng trên vòm trời. Cánh đồng lúa chín mênh mông. Trước cổng làng, cây đã già cỗi đã đứng đó hàng chục năm. Tôi về quê trong sự chào đón của ông ngoại. Những ngày ở quê, tôi thích nhất là được cùng ông ra vườn dạo chơi. Khu vườn nhà rộng lớn với biết bao cây trái. Những khóm rau xanh mướt và những hàng trái cây như táo, xoài, cam… Bầy chim hót lanh lảnh trên ngọn cây cao. Ngồi trong vườn, tôi lắng nghe những âm thanh quen thuộc của làng quê. Sau đó, hai ông cháu còn tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông ngoại còn hái cho tôi biết bao nhiêu là trái cây. Bây giờ, ông ngoại đã mất, tôi cũng ít về quê hơn. Nhưng những kỉ niệm về ông vẫn còn in đậm trong kí ức, trở thành một điều thật đáng quý với tôi.