Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết bài văn kể lại một kỉ niệm của bản thân với người thân( có lời nói của nhân vật trong bài)

Viết bài văn kể lại một kỉ niệm của bản thân với người thân( có lời nói của nhân vật trong bài)
 
1 trả lời
Hỏi chi tiết
43
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Khi tôi nhìn lại quá khứ, có một kỉ niệm đặc biệt với người thân luôn ấm áp trong trái tim tôi. Đó là kỷ niệm về một buổi chiều hè đáng nhớ, khi tôi và ông nội cùng nhau đi câu cá.

Tôi vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, trời nắng đẹp và gió nhẹ thổi qua làn da. Ông nội, người luôn mang trong mình sự hiền hòa và yêu thương, đã mời tôi đi cùng anh ta câu cá. Tôi không thể từ chối lời mời đó, bởi tôi luôn muốn có thời gian bên ông nội, người đã dành cho tôi rất nhiều tình yêu và sự quan tâm.

Chúng tôi cùng nhau đi đến một con sông nhỏ gần nhà. Ông nội đã chuẩn bị sẵn những dụng cụ câu cá và một chiếc thùng đựng đồ ăn nhẹ. Tôi nhìn thấy ánh mắt của ông nội tràn đầy niềm vui khi chúng tôi bước vào con đường nhỏ dẫn tới con sông.

Khi chúng tôi đến nơi, ông nội đã giúp tôi chuẩn bị cần câu và dạy tôi cách câu cá. Ông nội nói: "Con ơi, câu cá không chỉ là việc bắt được cá, mà còn là cách để chúng ta tận hưởng cuộc sống và thư giãn. Hãy tận hưởng từng khoảnh khắc này và hãy nhớ rằng, những kỷ niệm này sẽ mãi mãi ở trong trái tim con."

Tôi nghe lời ông nội và cố gắng làm theo. Mỗi lần câu cá, tôi cảm nhận được sự yên bình và hạnh phúc. Chúng tôi cùng nhau chia sẻ những câu chuyện, cười đùa và thưởng thức những món ăn nhẹ mà ông nội đã chuẩn bị trước đó. Tôi cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm của ông nội trong từng hành động nhỏ.

Buổi chiều trôi qua nhanh chóng và chúng tôi đã bắt được một số con cá nhỏ. Tuy không nhiều, nhưng đối với tôi, những con cá đó mang ý nghĩa đặc biệt. Chúng là biểu tượng cho tình yêu và sự gắn kết giữa tôi và ông nội.

Khi chúng tôi trở về nhà, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành hơn và có thêm nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Tôi ôm chặt ông nội và nói: "Cảm ơn ông đã dành thời gian cho tôi. Tôi yêu ông rất nhiều." Ông nội chỉ cười và nói: "Con yêu của ông là tất cả. Hãy luôn nhớ rằng, ông sẽ luôn ở bên cạnh con."

Kỷ niệm đó đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Nó là một lời nhắc nhở về tình yêu và sự quan tâm của người thân. Tôi biết rằng dù có bao nhiêu thời gian trôi qua, những kỷ niệm đáng quý này sẽ mãi mãi ở trong trái tim tôi và sẽ luôn là nguồn động lực để tôi trân trọng và yêu thương người thân yêu của mình.
2
0
nguyễn linh hương
26/12/2023 20:06:40
+5đ tặng

Người ta thường nói con gái thường thân với cha hơn. Đối với tôi, điều này dường như có lẽ rất đúng. Trong gia đình, tôi là con út, lại là con gái nên cha cưng tôi nhất. Tôi nghe bà nội kể rằng, từ lúc còn ở trong bụng mẹ, cha đã coi tôi như một cô công chúa nhỏ mà nâng niu trong lòng bàn tay. Chính vì vậy, tôi cứ bám dính lấy cha từ thời tấm bé, đến lúc có chung sở thích với cha lúc nào không hay. Cha và tôi đều rất thích hoa lan, chính vì vậy, thỉnh thoảng tôi lại được cùng cha vào rừng để tìm những loại lan quý hiếm. Mỗi lần được vào rừng hái hoa lan với cha đều là một kỉ niệm đẹp trong tuổi thơ của tôi.

Cha tôi có niềm đam mê đặc biệt với hoa lan, mà mẹ tôi hay đùa rằng: "Cha thương con gái nhất, rồi thương đến mấy chậu lan chứ không phải mẹ". Trước sân nhà tôi trông biết bao giống lan quý hiếm, khiến cho nhiều người tưởng rằng cha tôi lấy nghề ươm lan để kiếm sống. Hàng ngày, tôi cùng cha chăm sóc vườn lan kĩ càng vô cùng, đối với cha, vườn lan vừa là một niềm tự hào lại vừa là kỉ niệm đẹp đẽ của tôi và cha. Cho đến một hôm, cha nói với tôi: "Ta cùng vào núi thăm hoa lan đi con". Chúng tôi đi mãi mới đến núi. Ở đó có một thác nước dựng đứng cao mấy chục trượng, từ xa đã nghe tiếng nước ầm ào sôi réo, bọt nước tung lên mù mịt cả một vùng, ảnh sáng mặt trời phản chiếu lóng lánh bảy sắc cầu vồng mê ly, huyền ảo. Chúng tôi đi men theo chân thác thấy vô vàn những chùm lan đại nở đầy hoa trên những tầng vách đá cao thấp khác nhau. Những bông hoa nhàn nhạt như bị bao phủ bởi lớp hơi nước lạnh lẽo nhưng mùi hương thì thật nồng nàn, một làn gió thoảng qua, đứng ở nơi nào trong hang núi cũng đều cảm nhận được. Lâu nay tôi chưa từng thấy nhiều loài hoa lan rực rỡ sắc màu như thế nên luôn mồm khen đẹp. Tôi toan đào lấy mấy gốc, nghĩ bụng, cha biết cách chăm sóc những loại tiên phẩm này. Tuy nhiên, cha tôi ngăn lại và hỏi:

 

- Con thấy hoa ở đây đẹp hơn hay hoa ở nhà mình đẹp hơn?

- Hoa ở nhà mình đẹp hơn chứ ạ! - Tôi đáp

- Đẹp thế nào?

Tôi không trả lời được. Tôi nghĩ, hoa ở nhà quả là đẹp hơn hoa ở đây, nhưng hoa ở đây lại có vẻ tươi thắm hơn nhiều. Rồi hỏi: "Hoa ở đây thơm hơn phải không cha?"

- Đúng vậy còn à. 

Cha tôi ra vẻ thích thú lắm.

- Sao thế ạ? Sao cùng một loài hoa mà sống ở hai nơi khác nhau lại có mùi thơm khác nhau ạ?

Cha tôi trả lời:

- Lan là loài hoa mọc ở những nơi u tịch trong hang núi, hưởng được nguyên khí của đất trời, phát triển tươi tốt vươn lên bên những khe suối trong lành; nhưng khi đã đưa về nhà, nó chỉ là một bồn hoa cảnh.

- Nhưng rõ ràng là lá nó mướt hơn, hoa nhiều và to hơn...

- Thế cũng là đẹp rồi, nhưng cái đẹp đó tròn trịa quá. Con nên nhớ rằng, sự cách điệu bố trí... cũng khiến nó trở thành dung tục, tầm thường, mất cả vẻ tự nhiên...

Cha tôi nói đúng. Nhưng tôi vẫn lấy làm tiếc: Hoa lan đẹp như vậy, thanh khiết như vậy, lại mọc trong hang núi, vậy thì vì ai mà lá nó dài? Vì ai mà hoa nó nở? Có được bao người biết đến để ngắm nhìn, thưởng ngoạn? Tôi hỏi cha tôi điều này, ông bảo:

- Đấy mới chính là chỗ thanh cao của hoa lan. Nó không sinh ra và lớn lên để cho con người chiêm ngưỡng, ngược lại, nó tồn tại hồn nhiên, ra lá, nở hoa trước hết vì bản thân mình!

Từ đó về sau tôi không đi đào lan rừng đem về nhà nữa. Vui mừng vì sự thuần phác của nó, tôi chợt cảm thấy buồn bởi trước đây vì yêu lan mà vô hình trung tôi đã làm cho nó có nguy cơ tàn lụi. Cha tôi kéo tôi ngồi xuống cạnh một hồ nước giữa rừng, bóng chúng tôi in trên mặt hồ tĩnh lặng. Ông nhìn mặt hồ và nói: "Làm người cũng phải như hoa lan con ạ. Con người ta sống ở trên đời, không được đánh mất bản tính của mình, không nên thay đổi để khuôn theo ý thích của người khác, tựa những bồn hoa lan được trồng trong chậu cảnh; loại người như thế thường không đem lại cho xã hội điều gì tốt đẹp lắm đâu!".

Từ đó về sau, tôi và cha vẫn cùng nhau vào rừng nhưng không bao giờ hái hoa lan nữa. Chúng tôi ngắm hoa lan trong cảnh đẹp của đất trời, còn tuyệt vời hơn nhiều so với ngắm những chậu lan cảnh ở nhà. Chuyến vào rừng ấy, cha tôi đã dạy cho tôi một bài học thật quý giá. Tôi nhớ mãi lời nói của cha tôi. Về sau, bao nhiêu năm tháng trôi qua, bên tai tôi vẫn vang vọng lời dặn dò thâm thúy ấy.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 6 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư