Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết bài văn kể lại cuộc gặp gỡ và trò chuyện đó

hãy tưởng tượng em gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe trong bài thơ về tiểu đội xe ko kính của Phạm Tiến Duật. Viết bài văn kể lại cuộc gặp gỡ và trò chuyện đó ( lưu ý: có sử dụng nội tâm, đối thoại, độc thoại 
 
2 trả lời
Hỏi chi tiết
67
1
0
Lê Lâm
28/12/2023 21:19:43
+5đ tặng

Nhân ngày 22 tháng 12, trường em đã tổ chức mít tinh kỉ niệm Ngày Quốc phòng toàn dân. Nhân ngày lễ lớn này, trường em đã mời đoàn cựu chiến binh đánh Mĩ năm xưa đến thăm trường. Chúng em thật vinh dự khi đã được gặp người chiến sĩ lái xe Trường Sơn năm xưa trong Bài thơ về tiểu đội xe không kính của nhà thơ Phạm Tiến Duật.

         Người chiến sĩ lái xe năm xưa vẫn tươi cười, trên ngực chú đeo rất nhiều huân, huy chương. Giọng nói của chú khoẻ khoắn, âm vang, dõng dạc. Tiếng cười của chú rất sảng khoái khi về thăm trường. Chú đã trải qua rất nhiều năm chống Mĩ ác liệt nên trông chú già dặn, nhưng chú lại có một nét chỉ có người lính mới có, đó là nét vui tươi, yêu đời của người lính. Chú đã diện bộ quân phục mới nhất, trông chú rất nghiêm trang và trang trọng.

         Em đến gần chú và chào to:

- Cháu chào chú!

         Chú quay lại và cười với em, sau đó em và chú đã ngồi nói chuyện rất vui vẻ. Chú kể lại về người lính Trường Sơn kháng chiến chống Mĩ rất gian khổ và khốc liệt. Vào năm 1969, máy bay Mĩ ném bom rất nhiều vào nước ta, chúng rải bom khắp nơi nên các chú khó mà vận chuyển được lương thực, thực phẩm, khí giới vào miền trong được. Chúng đã chặn đường tiếp tế của quân và dân ta. Nhưng chúng ta vẫn kiên cường để chống lại bọn chúng. Đó là thời kì lịch sử đối với chú.

         Vì trên tuyến đường Trường Sơn năm xưa giặc Mĩ đã đánh phá vô cùng khốc liệt, đã cày xới hàng loạt con đường, đốt cháy hàng loạt những cánh rừng và làng mạc. Trong số đó có làng của chú. Nên chú đã quyết tâm ra đi lòng vì đất nước, vì Tổ quốc của chúng ta. Chú vào Trường Sơn nhận nhiệm vụ chuyển lương thực, khí giới vào miền Nam. Trên chặng đường ấy chú và nhiều chú bộ đội khác đã nối đuôi nhau trên những chiếc xe vận tải đi ra tiền tuyến. Góp sức một lòng bảo vệ Tổ quốc. Chú nhớ nhất là chiếc xe mà chú lái ở Trường Sơn năm xưa, nó rất đặc biệt.

         Chú kể bom đạn của Mĩ đã dội xuống như mưa, bom giật bom rung đã làm những chiếc kính của xe vỡ tan. Ngoài ra xe còn bị vỡ đèn, mui của xe thì bẹp, méo. Có những chiếc xe thì không có cả mui, thùng xe thì bị bẹp và xước trông rất kinh khủng, không có một chiếc xe nào mà thùng xe lại không có vết xước cả. Thời kì đó, nước ta rất thiếu thốn về mặt giao thông vận tải, nhất là phương tiện giao thông. Phương tiện đi lại rất khó khăn, đơn sơ, nghèo nàn. Nhưng chúng ta vẫn đánh Mĩ, kháng chiến đến cùng, đánh cho Mĩ phải lui, không khác nào châu chấu đá xe.

         Chú còn nhớ rất nhiều kỉ niệm về thời kháng chiến chống Mĩ. Trên các ca-bin của các chú tưởng chừng ngồi trên đó rất sợ vì các chú thì cứ lái cho xe chạy tưởng như không thể nào ngồi vững được. Lâu rồi cũng thành quen, vì trên ca-bin những chiếc xe do các chú điều khiển không có vật nào che chắn trước mặt nên luôn phải đối mặt với nào gió, nào bụi, nào mưa. Gió Trường Sơn thổi vào mặt ù ù, tưởng chừng như ai tát mà đau, nó mang theo rất nhiều bụi của con đường Trường Sơn. Gió lùa vào cay mắt như thấy con đường chạy thẳng vào tim mình vậy. Thấy sao trời đẹp lung linh, cánh chim bay đột ngột nó như ùa thẳng vào buồng lái các chú ngồi. Ấy thế mà nó cũng chẳng làm gì được các chú đâu. Các chú vẫn đi, mọi người thì bảo Trường Sơn bụi lắm, con đường bị bom Mĩ cày xới ngày và đêm nên rất bụi. Xe của các chú đều không có kính nên bụi vào mắt bị cay xè. Tóc thì bạc trắng, bạc như người già, mặt thì lấm lem. Thế mà đến khi ngủ chẳng ai cần rửa mà lại phì phèo châm điếu thuốc hút. Ai nấy cũng nhìn nhau, ngộ thật và các chú cười rất vui. Những lúc đó những lúc vui nhất trên chặng đường đi đánh Mĩ. Người ta bảo quá đúng Trường Sơn đông nắng, tây mưa. Ai chưa đến đó như chưa biết mình. Nó đúng lắm vì những ngày mưa ở đông Trường Sơn là những ngày mưa rất ác liệt. Những ngày mưa thì rất khổ, ngồi ở trong xe mà mưa tuôn, mưa xối như khi ta ở ngoài trời. Mưa rất lớn làm xây xát cả da, thịt có trải qua chúng cháu mới biết được sự vất vả như thế nào. Nhưng sự sôi nổi, trẻ trung của người lính như các chú thì cũng dần quen thôi. Những lúc mưa ngừng các chú vẫn chưa cần thay áo mà vẫn tiếp tục đi. Vẫn cầm vô-lăng lái hàng trăm cây số nữa cũng đâu có gì. Vì gió lùa vào quần áo lại khô nhanh thôi. Cứ như vậy các chú đi suốt ngày, suốt tháng. Những ngày tháng khó khăn, gian khổ như thế mới thực sự hiểu được sức chịu đựng của chúng ta là vô cùng kì diệu.

         Những chiếc xe không có kính cũng thật là thú vị với cả không gian rất rộng lớn được các chú thu hết ở trong buồng lái mà.

         Tâm hồn của người lính, người chiến sĩ rất vui vẻ, vui tươi phơi phới thật đúng là "Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước, Mà lòng phơi phới dậy tương lai". Các chú gặp nhau rất vui vẻ, gặp nhau trên đường đi, cười với nhau, và một cái bắt tay thật ý nghĩa. Bắt tay qua cửa kính có sự hội tụ to lớn; hội tụ trở thành gia đình, họp thành tiểu đội, quây quần ấm cúng, bữa cơm đạm bạc quanh nhau giữa rừng. Hình ảnh bếp lửa Hoàng cầm mà các chú quây quần bên nhau mỗi ngày rất vui. Tình cảm của các chú lại ngày càng sâu sắc với những kỉ niệm vui tươi. Tuy xe không có kính nhưng ở trong xe có một trái tim, trái tim của người chiến sĩ rất sôi nổi trẻ trung và đầy sức sống, lạc quan, yêu đời. Các chú một lòng vì đất nước, một lòng vì miền Nam ruột thịt. Cùng với những cô gái thanh niên xung phong họ đã làm nên lịch sử. Họ một lòng yêu nước, họ đã mặc những bộ quân trang màu trắng để làm mục tiêu cho xe chạy, họ đã làm nên kì tích. Họ đã hiến dân thân thể mình để hy sinh vì độc lập, tự do của Tổ quốc.

         Chiến tranh đã làm tổn hại bao nhiêu sinh mạng vô tội, họ đã hi sinh tất cả vì Tổ quốc. Chúng ta phải có trách nhiệm đối với đất nước. Bây giờ đất nước ta đã hoà bình, đã được độc lập, tự do. Vì vậy chúng ta phải giữ gìn nền hoà bình, độc lập thật bền lâu.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
anbinh do
28/12/2023 21:24:51
+4đ tặng

Trong một lần tình cờ qua nhà ông ngoại, em có cơ hội được gặp gỡ và trò chuyện cùng người bạn của ông. Ông ấy chính là người lính lái xe trong bài thơ "Bài thơ về tiểu đội xe không kính" năm nào. Những lời chia sẻ của ông khiến em có thêm hiểu biết về bài thơ cũng như hoàn cảnh chiến đấu trong thời kì kháng chiến chống Mỹ.

Người lính trẻ trung ngày ấy bây giờ tóc đã bạc trắng, các nếp nhăn và vết đồi mồi xuất hiện nhiều hơn. Thế nhưng, ở ông vẫn toát lên vẻ cương nghị, lạc quan ở những người lính lái xe Trường Sơn. Trong dòng hồi tưởng, ông bồi hồi, xúc động kể lại quá khứ hào hùng, vẻ vang:

- Cháu ạ, giờ nghĩ lại tháng ngày xưa, ông thấy bản thân và những người lính giống ông can trường quá. Những gì đồng đội cũ của ông viết trong thơ, cũng chính là hiện thực ngày ấy đấy cháu ạ. Cháu biết không, chiếc xe không có cái nào nguyên vẹn. Mưa bom bão đạn làm chúng vỡ tan cả. Vì không có kính nên ẩn chứa vô vàn hiểm nguy. Dẫu vậy, ông và đồng đội vẫn bền gan vững chí, cố gắng hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ được giao. Hiện thực tuy khốc liệt nhưng không phải không có những phút giây nên thơ, trữ tình. Ông ngồi trong buồng lái mà cảm tưởng như đất trời ôm lấy mình. Không gian rộng mở nên cảm giác đường chạy thẳng vào tim. Có lúc cát bụi mù mịt, tóc ai cũng trắng xóa thế nhưng mọi người chỉ châm điếu thuốc rồi nhìn nhau cười. Ông nhớ lại gương mặt của từng người mà thấy buồn cười lắm cháu ạ!

Cái thời ấy nó thế đấy, các cháu bây giờ sống trong cảnh yên ấm nên chẳng tưởng tượng hết được đâu! Ông còn nhớ những lần lái xe đúng hôm mưa. Xe lao đi vun vút trên đường, mưa hắt thẳng vào mặt làm ai cũng cảm thấy rát. Mọi người động viên nhau "mưa to là mưa nhỏ", mưa ngớt, gió lùa kiểu gì quần áo cũng khô. Thế là các ông lại lái xe qua núi đồi, vì "Miền Nam ruột thịt thân thương".

- Ông ơi, khó khăn như thế, ông và đồng đội làm thế nào để vượt qua được ạ?

- Chiến trường vất vả, gian lao lắm cháu ạ. Có những lúc ông tưởng bản thân đã bỏ mạng nơi núi rừng nhưng tình đồng chí, đồng đội đã giúp ông vượt qua mọi trở ngại, khó khăn. Những cái nắm tay, những lần cùng nhau ăn cơm đã gắn kết tất cả mọi người. Với ông, anh em, đồng đội cùng chung bát đũa chính là gia đình. Những lúc như thế, mới thấy tình người, tình đồng chí quan trọng biết bao. Đời sống ấm no hạnh phúc như ngày hôm nay là thành quả của biết bao thế hệ đã hi sinh xương máu. Lớp trẻ cố mà giữ lấy cháu ạ!

Cuộc trò chuyện kéo dài ba tiếng đồng hồ đã kết thúc. Từng lời ông kể cứ quanh quẩn trong suy nghĩ của tôi. Tôi vô cùng cảm phục, biết ơn ơn những người lính đã cống hiến tuổi thanh xuân của mình cho hòa bình đất nước. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt để tiếp nối truyền thống hào hùng của ông cha.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư