Trong bài thơ "Trên đỉnh Phù Vân", Nguyên Duy đã làm sáng tỏ ý kiến của Tố Hữu về việc thơ chỉ bật ra trong tim khi cuộc sống đã tràn đầy.
Trên đỉnh Phù Vân, mây trắng bay,
Gió thổi qua đây, nhẹ nhàng lay.
Trên đỉnh Phù Vân, lòng ta hát,
Những khúc ca tươi vui, êm đềm say.
Trên đỉnh Phù Vân, cuộc sống tràn,
Nắng vàng rực rỡ, màu xanh lan.
Trên đỉnh Phù Vân, tình yêu nở,
Hoa tươi thắm đẹp, hương thơm ngan.
Trên đỉnh Phù Vân, niềm vui đến,
Cùng nhau cười thảnh thơi, không cần quên.
Trên đỉnh Phù Vân, khát vọng bay,
Vươn tới tương lai, không ngại ngần.
Trên đỉnh Phù Vân, thơ vang lên,
Như tiếng chim hót, trong trái tim quên.
Trên đỉnh Phù Vân, cuộc sống tràn,
Thơ trở thành nguồn cảm hứng bất tận.
Bài thơ "Trên đỉnh Phù Vân" của Nguyên Duy thể hiện rõ ý kiến của Tố Hữu về việc thơ chỉ bật ra trong tim khi cuộc sống đã tràn đầy. Trên đỉnh Phù Vân, cuộc sống được miêu tả như một bức tranh tươi sáng, đầy màu sắc và niềm vui. Từ những hình ảnh như mây trắng, nắng vàng, hoa tươi thắm, bài thơ truyền tải một tinh thần lạc quan, hân hoan. Đó chính là trạng thái tâm hồn của người viết thơ khi cuộc sống đã tràn đầy niềm vui, hạnh phúc và sự động lực. Thơ chỉ có thể bật ra từ trái tim khi ta cảm nhận được sự sống đầy đủ và tràn đầy cảm xúc.