Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Em hãy tả một kỉ niệm khó quên về tình bạn của em

Em hãy tả một kỉ niệm khó quên về tình bạn của em
5 trả lời
Hỏi chi tiết
133
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Một kỉ niệm khó quên về tình bạn của tôi là khi chúng tôi cùng nhau tham gia vào một chuyến đi du lịch đáng nhớ. Chúng tôi đã quyết định khám phá một vùng nông thôn xa xôi và chưa được khám phá ở quê hương của chúng tôi.

Chúng tôi đã chuẩn bị một chiếc túi lớn đựng đồ, đầy đủ đồ ăn, nước uống và các vật dụng cần thiết cho chuyến đi. Chúng tôi đã thuê một chiếc xe và bắt đầu hành trình của mình. Trên đường đi, chúng tôi đã trò chuyện, cười đùa và chia sẻ những câu chuyện thú vị với nhau.

Khi chúng tôi đến nơi, chúng tôi đã được chào đón bởi cảnh quan tuyệt đẹp của vùng nông thôn. Chúng tôi đã đi bộ qua các cánh đồng xanh mướt, ngắm nhìn những cánh đồng hoa lúa và thưởng thức hương vị tươi ngon của trái cây và rau quả địa phương.

Trong suốt chuyến đi, chúng tôi đã trải nghiệm nhiều hoạt động thú vị như đi xe đạp, câu cá, leo núi và thăm các ngôi làng truyền thống. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua những khó khăn và thách thức trong các hoạt động này, tạo nên những kỷ niệm đáng nhớ.

Ban đêm, chúng tôi đã cắm trại và tổ chức một buổi trò chuyện bên lửa trại. Chúng tôi đã chia sẻ những ước mơ, mục tiêu và những kỷ niệm của chúng tôi. Đó là một khoảnh khắc đáng nhớ khi chúng tôi cảm nhận được sự gắn kết và sự chia sẻ thật sâu sắc trong tình bạn của chúng tôi.

Khi chúng tôi trở về nhà, chúng tôi đã mang theo những kỷ niệm đáng nhớ và sự gắn kết mạnh mẽ hơn trong tình bạn của chúng tôi. Chuyến đi này đã tạo ra một liên kết vững chắc giữa chúng tôi và là một kỉ niệm khó quên trong cuộc đời của tôi.
1
0
Anh Liêm
03/02 19:59:10
+5đ tặng

Thái Hà là người bạn thân thiết nhất của em. Chúng em đã chơi cùng nhau suốt năm năm nay. Chuyện lần đầu mà chúng em gặp nhau cũng chính là kỷ niệm đáng nhớ nhất của chúng em.

Hôm ấy là buổi tập trung đầu tiên của học sinh lớp 1 toàn trường. Em cùng mẹ đến trường với sự hồi hộp và lo lắng. Khi mẹ rời đi, em đã ngồi một mình trên ghế đá bởi không dám bắt chuyện với các bạn khác. Đúng lúc ấy, một cô bé với khuôn mặt tròn bầu bĩnh siêu đáng yêu đã chủ động tiến lại và bắt chuyện với em. Đó chính là Thái Hà. Thấy em có vẻ ngại ngùng, cậu ấy đã ngồi xuống bên cạnh và tự giới thiệu về mình. Biết bạn ấy cùng tuổi, lại được phân vào cùng lớp nên em cũng thoải mái hơn. Chỉ một lát sau, chúng em đã hào hứng trò chuyện đủ thứ. Hà đã dẫn em đi vòng quanh sân trường, giới thiệu cho em các cơ sở vật chất như nhà vệ sinh, thư viện, sân bóng, căn-tin. Thì ra mẹ của Hà là giáo viên trong trường, nên từ nhỏ cậu ấy đã rất hay đến đây, nên nắm rõ bố cục. Có Hà đi bên cạnh, em cảm thấy tự tin hơn hẳn. Chính cậu ấy đã dẫn em hoàn nhập cùng bạn bè và trường học.

Mãi đến hôm nay, em vẫn nhớ rõ nụ cười tươi tắn và ánh mắt lấp lạnh của Thái Hà hôm ấy. Suốt năm năm qua, cậu ấy vẫn luôn ở cạnh em và cùng em học tập, vui chơi. Dù đã có thêm nhiều người bạn mới, nhưng chẳng ai có thể thay thế được Hà trong trái tim em.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Khánh_Duy ღ
03/02 20:13:30
Mở bài:Tình bạn sẽ ko bao giờ bị lãng quên khi chúng ta biết trân trọng tình bạn;chắc ai ai cũng đã có những tình bạn đầy thú vị và gian nan khi đã đồng hành cùng chúng ta hết quãng đường dài và tình bạn sẽ ko bao giờ làm chúng ta thất vọng.
2
0
Chou
03/02 20:16:25
+3đ tặng

Sau khi bố tôi mất, mẹ đưa tôi về ở với bà ngoại. Năm đó, tôi lên học lớp Ba. Bà ngoại là công nhân nhà máy dệt, về hưu đã gần 20 năm. Mẹ tôi là công nhân của Công ty công viên thị xã, mẹ thường đi làm từ sáng sớm đến tối mịt mới về.

Ở gần nhà bà ngoại cũng có trường tiểu học, nhưng vì tôi là học sinh ngoại tuyến nên phải đi học xa, cách nhà bà đến hơn hai cây số. Nhiều hôm trời mưa gió, tôi còn nhỏ nên đi học thật vất vả. Mẹ vẫn an ủi động viên: "Hoàn cảnh gia đình ta có nhiều khó khăn, con cố gắng, mẹ con ta cố gắng." Nghe mẹ nói, nước mắt mẹ chảy ra, tôi thương mẹ, thương bà lắm. Học kì I lớp Ba, tôi đã phấn đấu trở thành học sinh giỏi.

Sáng chủ nhật hôm ấy, tôi đang ngồi học bài thì cô bạn hàng xóm sang chơi. Đã nhiều lần gặp nhau, nhưng tôi rụt rè không dám làm quen bắt chuyện. Người bạn mới cao hơn tôi nửa cái đầu, gương mặt bầu bĩnh, nước da trắng mịn màng. Đôi bàn tay búp măng, bạn giở từng trang vở của tôi, nheo mắt cười, nói :Chữ viết cậu đẹp quá !"

Tuổi thơ vốn hồn nhiên. Bạn tự giới thiệu họ tên mình là Lê Thị Hương Lan, rồi thầm thì hỏi: "Đằng ấy tên gì?". Nghe tôi nói, bạn nhắc lại tên tôi: "Nguyễn Thị Quỳnh". Chúng tôi cùng rúc rích cười...

Sau đó, hầu như chủ nhật nào Hương Lan cũng sang nhà tôi chơi, lúc nói chuyện vui, lúc trao đổi về các bài tập Tiếng Việt, bài toán khó. Mấy lần Hương Lan mời tôi sang nhà bạn chơi, nhưng tôi chỉ hứa và khất. Hoàn cảnh nghèo khó, thiếu thốn nên mẹ dặn: "Không được thấy người sang bắt quàng làm họ". Bố mẹ Lan đều dạy học: bố dạy Toán trường Trung học cơ sở Chu Văn An, mẹ là Hiệu phó trường Tiểu học Kim Đồng. Ngày 1-6, tôi ở trường về thì đã thấy bố mẹ Lan đang ngồi nói chuyện trong nhà với bà ngoại. Tôi cúi đầu chào.

- Cháu chào hai ông bà.

- Chào cháu. Cháu đi dự lễ 1-6 ở trường về à?

- Vâng ạ!

Bố mẹ Lan xem giấy khen và phần thưởng của tôi, rồi nói với bà: "Con bé ngoan và học giỏi. Thương nó vất vả quá !"... Ông bà cho tôi một số món quà, có một bộ quần áo rất đẹp và sách vở, một cái ba-lô màu xanh đựng sách vở đi học, thứ mà tôi hằng ao ước lâu nay. Tôi cảm ơn, tay run run nhận quà. Bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi và nói: "Thỉnh thoảng cháu sang nhà bác chơi. Cháu và cái Lan cùng tuổi, cùng lớp đó..."

Chắc là Hương Lan đã nói với bố mẹ mình về hoàn cảnh của tôi nên đã nhờ mẹ xin cho tôi về học tại trường Tiểu học Kim Đồng, cách nhà bà độ nửa cây số. Mọi thủ tục giấy tờ chuyển trường, bố mẹ Lan đều làm cho tôi cả.

Lớp Bốn, tôi và Lan đều đạt danh hiệu học sinh giỏi và thi học sinh giỏi môn Toán toàn quận. Lan được giải Nhì, tôi được giải Ba. Chúng tôi trở thành đôi bạn thân. Bố mẹ Lan thương tôi và coi tôi như con cháu trong nhà.

Tôi không còn phải đi học xa nữa. Những hôm mưa to gió lớn, tôi lại bâng khuâng nhớ đến kỉ niệm buổi đầu gặp Hương Lan.

0
0
Nước Hồ
03/02 20:28:03
+2đ tặng

Những kỷ niệm tuổi học trò luôn là điều thú vị. Và kỷ niệm đáng nhớ nhất chính là lần em cùng người bạn thân của mình đi chơi vào một ngày mưa năm ngoái.

Hôm ấy, vì có mưa rào đột ngột, nên lớp em được nghỉ tiết thể dục. Thế là em đã cùng bạn thân của mình là Minh Quân đạp xe về nhà. Tuy nhiên, đúng hôm ấy Quân lại quên mang áo mưa theo. Cuối cùng, chúng em đã quyết định là cùng nhau tắm mưa.

Cả hai đứa cởi dép cho vào giỏ xe, rồi mới bắt đầu đạp xe về nhà. Thay vì đi con đường ngắn như hằng ngày, chúng em đã cố tình chọn con đường vòng xa hơn, có băng qua một đoạn đường vắng có dòng suối nhỏ. Lúc đến đó, chúng em còn dừng xe lại, chạy xuống nước và nô đùa. Cảm giác như chúng em đang bé lại, trở về cái thời mà còn chưa phải đến trường. Khi ấy, em và Quân đều còn nhỏ, lén mẹ trốn ra sân tắm mưa. Hôm ấy, cả hai đứa vui lắm. Vừa đùa giỡn vừa cười đùa ầm ĩ như hai đứa ngốc. Mãi khi mưa gần ngớt, chúng em mới trở về nhà.

Hậu quả là cả hai đứa đều bị sốt nhẹ, phải nghỉ học hai hôm liền. Đứa nào cũng bị mẹ mắng cho một trận nhớ đời. Tuy vậy, đó vẫn là kỉ niệm đáng nhớ nhất của chúng em.

0
0
_Angel_
05/02 09:27:00
+1đ tặng

“Thời gian trôi qua nhanh. Chỉ còn lại những kỉ niệm…”. Thật vậy, bây giờ tôi đã trải qua hơn chục năm học nhưng mỗi lần lời bài hát ấy vang lên lòng tôi lại nâng nâng khó tả nhớ về những kỉ niệm của tôi và Lan năm chúng tôi học lớp 4.

Tôi và Lan là đôi bạn thân với nhau từ nhỏ vì nhà Lan gần nhà tôi. Có gì chúng tôi cũng chia ngọt sẻ bùi cho nhau như hai chị em gái vậy. Hằng ngày Lan thường sang gọi tôi đi học kể cả trời mưa lẫn trời nắng. Nhưng hôm nay trời mưa cũng như mọi khi thôi mà tôi ở nhà chờ mãi…chờ mãi đến gần bảy giờ mà vẫn không thấy Lan sang gọi mình đi học. Tôi liền nghĩ và nói thầm: “Hôm nay không đợi mình đi học thì hôm sau mình sẽ đi trước và không đợi bạn nữa đâu.” Nói xong tôi liền nhanh chóng chạy vội đến trường vì sợ vào lớp muộn. Trời mưa, nước tát vào mặt, đường bị trơn nên tôi bị vấp ngã bẩn hết quần áo. Đến lớp lại bị các bạn trong lớp trêu là con áo ộp nên tôi càng bực và giận bạn hơn. Nhìn xung quanh trong lớp cũng không thấy Lan tôi lại nghĩ bạn đang chơi với các bạn ngoài sân. Lúc này tôi càng giận hơn và dường như trong đầu tôi lúc này Lan không còn là bạn thân nữa.

Tùng…tùng…tùng ba tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp, tất cả mọi người đã ngồi vào hết chỗ của mình chỉ còn chỗ Lan vắng. Một lúc sau cô bước vào lớp và nói: “ Hôm nay bạn Lan bị ốm nên xin phép cô nghỉ các em ạ.” Nghe cô nói lúc này tôi cảm thấy thương bạn và có lỗi với bạn vô cùng. Dường như giờ học hôm ấy tôi chẳng tiếp thu được gì. Cô bảo đọc thì đọc, cô bảo viết thì viết. Tôi chỉ mong sao tiết học hôm đấy trôi đi thật nhanh để còn chạy về thăm bạn. Nhưng không ngờ tiết học hôm đấy trôi đi lâu lắm chắc bởi vì tôi không chú ý nghe giảng. Thế rồi tiết học cũng kết thúc, tôi chạy nhanh về nhà bạn, rồi bước vào nhà thấy bạn đang nằm giường, người xanh xao, khuôn mặt bạn nhợt nhạt hẳn đi. Mới có một ngày mà trông bạn khác hẳn. Tôi đến bên bạn và nói: “ Cho mình xin lỗi bạn nhé”. Lan vừa nghẹn ngào vừa nói: “ Mình mới thật có lỗi với bạn. Mình đã không báo trước với bạn mình bị ốm nên không đi học được.” Thế rồi chúng tôi lại thương yêu và quý mến nhau như cũ. Và từ đó tình bạn của chúng tôi lại càng trở nên thắm thiết hơn.

Những kỉ niệm về tình bạn thật đúng là chân thành. Nó xuất phát từ trái tim đến với trái tim. Chính vì vậy mà trong thơ ca cũng có câu:

                                                                            “Sống trong bể ngọc kim cương
                                                                 Không bằng sống giữa tình thương bạn bè.”

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo