1 Khoảnh khắc đó không phải là gì khác, chỉ là một buổi chiều đẹp trời, khi tôi bước ra khỏi cửa và bắt gặp một cụ ông già đang ngồi trên băng ghế công viên. Ông ấy có vẻ như đang nhìn về phía xa xăm, ánh mắt mơ màng như đang nhớ về những kỷ niệm xưa cũ.
2 Tôi không thể nhịn được lòng xúc động khi thấy hình ảnh của ông ấy, một người lớn tuổi, có lẽ đã trải qua bao nhiêu sóng gió trong cuộc đời, nhưng vẫn giữ vững tinh thần và sự kiên nhẫn. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với ông ấy, nhưng từ ánh mắt buồn bã của ông, tôi cảm nhận được sự cô đơn và nỗi nhớ thương.
3 Tôi đã ngồi xuống bên cạnh ông ấy, không nói một lời nào, chỉ đơn giản là ngồi đó, cảm nhận và chia sẻ cùng ông. Đôi khi, không cần phải nói nhiều, chỉ cần hiểu và chia sẻ, đó cũng là cách để chúng ta cảm thấy gần gũi và đồng cảm với nhau.
4 Khoảnh khắc ấy đã làm cho tôi nhận ra rằng, trong cuộc sống này, chúng ta không thể tránh khỏi những khó khăn và thử thách, nhưng quan trọng nhất là chúng ta phải biết đến nhau, chia sẻ và đồng cảm với nhau. Đó là điều mà tôi sẽ luôn nhớ và giữ trong lòng, từ khoảnh khắc xúc động ấy.