Có lẽ nhà thơ đã dồn nén quá nhiều nỗi nhớ, tình thương đối với Hồ Chủ Tịch-vị Cha già kính yêu của dân tộc Việt Nam. Khi ông đến thăm nơi an nghỉ ngàn năm của Người mới thấy rõ lòng tôn kính, ngưỡng mộ và tình yêu vô bờ bến dành cho Bác. Bởi vậy khi đứng trước di hài của Người, giọt nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt của thi sĩ, nó tuôn trào như dòng suối tràn ngập khắp tâm can của nhà thơ. Đó là cảm giác chân thật không gì che giấu nổi bởi trong thâm tâm, ai cũng coi Bác như cha như mẹ của mình. Hình ảnh ấy khiến chúng ta càng cảm phục và trân quý hơn tấm lòng rộng lớn cùng trái tim nhân ái của người chiến sĩ cộng sản vĩ đại. Chỉ tiếc rằng Bác không còn nữa, nếu không sẽ rất vui mừng và hạnh phúc khi nhìn thấy toàn dân đang đoàn kết, đồng lòng xây dựng Tổ quốc giàu đẹp. Cũng giống như Nguyễn Khoa Điềm từng viết: "Ôi! Nước Mắt Nhân Dân"; trong đó có chất chứa bao đau buồn, mất mát và lo toan…