Câu 1:
Đây là một cảnh báo về sự tự mãn và tự tin quá mức của con người. Chúng nói về việc không nên coi mình là trung tâm của vũ trụ hoặc cả thế giới, mà phải nhìn nhận rằng mình chỉ là một phần nhỏ trong một hệ thống lớn.
Đây là một lời nhắc nhở về sự khiêm tốn và tôn trọng đối với sức mạnh và vai trò của mình. Mặc dù mỗi người có thể có ảnh hưởng và vai trò của riêng mình, nhưng không nên tự tin đến mức cho rằng mình là một "mặt trời" nhỏ bé, tức là quan trọng hơn bất kỳ ai khác.
Cả hai dòng thơ này đều thể hiện sự cân nhắc và cảnh báo về việc không nên tự mãn hoặc coi thường vai trò của mình trong xã hội và vũ trụ.
Câu 2: Đừng ảo tưởng ngóng núi cao tuyết phủ đồng nghĩa với việc từ bỏ những mơ ước trong cuộc sống không. Việc ngóng ngóng núi cao tuyết phủ có thể hiểu là mong muốn những điều xa xôi, khó khăn và không thể đạt được. Tuy nhiên, việc từ bỏ những mơ ước trong cuộc sống chỉ vì chúng xa vời và khó khăn là một hành động không khôn ngoan. Thay vào đó, nó khuyến khích chúng ta phấn đấu và chiến đấu để đạt được những mục tiêu và ước mơ của mình, bất kể chúng có khó khăn hay không. Đó là sự quyết tâm và kiên nhẫn trong cuộc sống mà chúng ta cần phải nuôi dưỡng để đạt được những điều mà chúng ta mong muốn.