Dưới vỏ một cành bàng, còn một vài lá đỏ, tôi là một mầm non nho nhỏ, nằm nép lặng im. Mắt tôi lim dim, cố nhìn qua kẽ lá. Thấy mây bay hối hả, lất phất mưa phùn rào rào trận lá tuôn, rải vàng đầy mặt đất. Rừng cây trông thưa thớt, chỉ cội với cành…
Những ngày đầu đời, tôi chưa biết gì về thế giới này. Tôi chỉ biết nắm chặt vào đất, tìm kiếm ánh sáng và nước mưa. Những bạn học sinh khác, họ toàn là những cây lớn, lá xanh tươi, đã biết bay lượn trên cành. Họ nhìn thấy tôi nhỏ bé, không đáng kể, và cố tình giẫm đạp lên tôi.
Những bước chân nặng nề của họ làm tôi đau đớn. Tôi không thể kêu cứu, chỉ có thể nép vào đất, cố gắng tự bảo vệ mình. Nhưng tôi không bao giờ quên cảm giác đó, những lần bị đè nát dưới chân của họ.
Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi tiếp tục mọc lên, vươn cao hơn. Mỗi lần bị giẫm đạp, tôi lại cố gắng đứng dậy, khoác áo màu xanh biếc, như một biểu tượng của sự kiên nhẫn và sức mạnh. Tôi không phục thù, chỉ muốn sống và phát triển.
Và dần dần, tôi trở thành một cây lớn, có thể che chở cho những mầm non khác. Tôi không bao giờ quên những ngày đau khổ, nhưng tôi cũng biết ơn vì chính những lần giẫm đạp đã giúp tôi trưởng thành.
Cuộc đời của tôi không chỉ là câu chuyện về sự sống và sự chết, mà còn là câu chuyện về sự kiên nhẫn và hy vọng. Tôi là một mầm non, và tôi tự hào vì đã vượt qua mọi khó khăn để trở thành một phần của rừng cây xanh biếc. ???????? hè hè hè