Đường lối kháng chiến chống Pháp (1946-1954) của Việt Nam đã bao gồm một loạt các chiến lược và chiến thuật nhằm đối phó với quân đội Pháp trong cuộc Chiến tranh Đông Dương. Điều quan trọng là chiến lược này đã kết hợp các yếu tố quân sự, chính trị và dân tộc một cách khéo léo để tạo ra sức mạnh đồng lòng trong việc chống lại thế lực thực dụng. Đường lối này đã tập trung vào việc sử dụng các phương tiện quân sự cổ điển, như quân đội đất đai và chiến binh dân quân, kết hợp với các phương tiện chiến lược như hậu thuẫn từ Trung Quốc và Liên Xô. Đồng thời, nó cũng tập trung vào việc tạo ra sự đồng lòng dân tộc và tăng cường sự yểm trợ của các lực lượng dân quân. Đây là một phương thức kháng chiến hiệu quả, cuối cùng dẫn đến sự thất bại của Pháp và sự độc lập của Việt Nam.