Nàng Đông lặng lẽ rời đi, nàng Xuân về mà không báo trước. Bỗng...Đất trời như biết mùa xuân sang, thiên nhiên cũng vậy. Nó thi nhau khoe sắc,khoe hương trước ánh bình minh. ''Tiếng xuân về'' của tác giả Nguyễn Hưng càng làm sắc xuân thêm phần đẹp đẽ.
Từ sáng sớm, những tia nắng sau làn sương mù dày đặc đã dần len lỏi qua tán cây. Dần dần, làn sương mù cũng tan biến, càng cho ta nhìn rõ tia nắng, giọt sương đang đọng trên từng chiếc lá, cánh hoa. Những đàn chim én bay trên trời rồi đậu trên cành hoa mận trắng muốt. Trông xa, chúng đung đưa nhẹ nhàng trong cơn gió heo may của buổi sớm.
Con người cũng dậy từ sớm, tiếng gà gáy trên những mái chuồng lợn, chuồng gà,...Hay trên những cành cây cao. Bầu trời càng sáng hơn, cùng những gợn mây trôi như thể chúng đangnoo đùa cùng chị gió. Những người nông dân còn tranh thủ đi phát cỏ, vun ngô,... Họ gọi nhau đi cùng, người cầm cuốc, cầm xẻng, cầm dao. Những phát dao phát cỏ cứ chém xuống liên tục, họ cứ phát cỏ như không biết mệt. Giơ tay lên cao để lấy đà và tung ra những phát dao mà không đụng vào tay.
Những bác đi vun ngô cũng vậy, họ làm mà chảng biết mệt. Những cây cỏ xanh mọc ở gần cây ngô cũng dần bị nhổ sạch, đắp lên đó là từng xẻng đất màu mỡ. Hứa hẹn sẽ cho người nông dân một mùa màng bội thu, cho những cây ngô với nhiều bắp tươi tốt. Xong việc, ai ai cũng mệt mỏi, ngồi dưới gốc cây xoan nói chuyện với nhau. Có bác lấy buồng chuối tiêu đã chín từ nhà đi mời mọi người ăn. Dường như chính sự vui tươi của các bác cũng làm cho đất trời vui lây, trời hơi hửng nắng, gió cứ thổi miên man như đang giữ chân họ ngồi lại.
Ngắm nhìn những thay đổi của đất trời, của những bông hoa, cành lá. Ngọn tre cũng vậy, nó đung đưa đủ để nghe thấy tiếng xào xạc, nom cũng vui tai. Cả dòng suối như đang chảy mạnh hơn, hòa cùng tiếng lá tre. Nhiều đàn chim cũng tụ tập ở trên ngọn tre, dường như chúng cũng muốn góp tiếng hát trong trẻo của mình cùng đất trời. Chúng có vẻ rất hào hứng mà cứ chao liệng từ cành này qua ngọn khác,mồm không ngừng hót ríu rít. Vài con sóc thấy hay mà cũng ở trên cao nghe bản hòa tấu của thiên nhiên và đất trời.
Cả con người còn khó lòng cưỡng lại được bản hòa tấu, giống như bản hòa tấu ấy đã chiếm lĩnh tâm hồn của họ. Chúng cứ hát...Hát với một sự ăn ý đến khó tả, cứ như bài hát này chúng đã kì công tập luyện từ lâu, chỉ chờ ngày biểu diễn. Làn gió cũng thổi miên man không biết mệt, cảm giác bản hòa tấu ấy kéo dài mãi. Hay...sau cả mùa đông dài đằng đẵng ấy, chúng đã ấp ủ bao điều bất ngờ và chỉ chờ ngày phô ra vẻ đẹp chủa chúng?
Dẫu có muốn nghe bản hòa tấu ấy đến đâu thì người ta vẫn phải trở về, còn bao nhiêu là công tác chuẩn bị mỗi khi Tết đến xuân về. Dù cho tâm hồn có bị chiếm trọn thế nào thì họ vẫn lấy hết những sự tỉnh táo trước khi bị thôi miên để về nhà...Họ dần dần rời khỏi vị trí khán giả. Đoàn biểu diễn có vẻ cũng thôi hát cả. Đi trên đường, những cây hoa ngũ sắc, hoa hồng bạch đua nhau nở rộ. Cả hoa đào, hoa mận,... Cũng có ý định muốn chiếm hữu tâm hồn của mọi người. Và sẽ chảng sao cả khi bọn chúng chỉ muốn được bạn nhớ đến chúng đầu tiên bởi cái vẻ đẹp trầm ấm mà gây thương nhớ của chúng.
Mỗi mùa xuân đến lại mang cho vạn vật sự sống mới, cho chúng đua nhau khoe sắc, phô ra vẻ đẹp của chúng. Mỗi loài một vẻ, không loài nào giống loài nào. Có loài mang vẻ đẹp dìu dặt,trầm ấm, loài lại mang vẻ đẹp tươi mới, tràn đầy sức sống. Cứ như chúng hứa hẹn một mùa xuân - mùa khởi đầu của vạn vật.