Mỗi người trong chúng ta đều phải học tập, làm việc. Mục đích cuối cùng của việc học hay làm việc chính là để sống, cống hiến, để được hạnh phúc. Tuy nhiên, có những lúc căng thẳng, chúng ta cần đến sự giải trí. Cách giải trí phổ biến nhất chính là chơi trò chơi mà theo ngôn ngữ của giới trẻ ngày nay vẫn thường gọi đó là "chơi game". Có ý kiến cho rằng chơi "game" chỉ có tác hại. Thế nhưng "game" vẫn tồn tại và vẫn có đông đảo người chơi. Vậy phải chăng chơi "game" chỉ có hại?
“Game” là một từ tiếng Anh có nghĩa là trò chơi. Như vậy, hiểu đơn giản nhất, “chơi game” nghĩa là chơi trò chơi. Nhưng với quán tính của người Việt, “game” thường nghiêng về những trò chơi mà người chơi cần đến việc sử dụng công nghệ thông tin. Tuy nhiên, ngày nay, khái niệm “game” đã được mở rộng. Nói đến “chơi game”, người ta hiểu ngay đó là chơi trò chơi. Ông bà ta từ xưa cũng có những trò chơi giải trí và rèn luyện tinh thần hay thể chất. Ngày nay, những trò chơi hấp dẫn mới đã ra đời mà để chơi được nó thì người chơi buộc phải có năng lực công nghệ thông tin.
Đã có những quan điểm cho rằng chơi game là xấu. Có lẽ theo quan niệm này, “game” được hiểu là những trò chơi trực tuyến mang tính bạo lực, gây ảnh hưởng đến hành động của người chơi. Thế nhưng, không phải “game” nào cũng là trực tuyến và “game” nào cũng là bạo lực. Có những trò chơi đòi hỏi phải vận dụng cơ thể. Có những trò chơi lại đòi hỏi phải vận dụng trí óc. Có những trò chơi giúp người ta sảng khoái tinh thần. Những “game” bạo lực chỉ là một bộ phận nhỏ của “game”.
Chơi game có lẽ là xấu không chỉ vì nó là các game bạo lực mà còn có thể vì chơi game dễ bị lôi cuốn, dễ bị nghiện, tốn thời gian, xao nhãng chuyện học tập hay làm việc, xao nhãng mất thực tại cuộc sống, giúp đỡ những người thân trong gia đình. Đó là một sự lôi cuốn của "game". Nó vừa có yếu tố khách quan, lại vừa có yếu tố chủ quan. Đôi khi vấn đề không phải việc chúng ta sử dụng công cụ nào mà là ta dùng công cụ đó như thế nào. Nếu để game lôi cuốn, gây nghiện, nhầm lẫn với đời thực hay gây xao nhãng học tập, làm việc thì đó chính là bởi vì ta chưa làm chủ được bản thân. Ngược lại, nếu đã làm chủ được bản thân, dùng game như một công cụ để giải trí hay rèn luyện, giúp ích sẽ đem lại những hiệu quả bất ngờ.
Theo quan điểm cá nhân tôi, chơi game không hẳn đã là xấu, thậm chí chơi game còn rất tốt. Có những trò chơi trí tuệ như cờ tướng, cờ vua, ô ăn quan hay liên quân,… Có những trò chơi nhằm củng cố, mở rộng kiến thức như các trò chơi liên quan đến ngôn ngữ, văn hóa, hay các “game show” trên sóng truyền hình mà có lẽ ai cũng biết đến chương trình Ai là triệu phú. Có những trò chơi vận dụng cả trí óc lẫn thể chất như bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền,… Có những trò chơi chỉ để vận động cơ thể hay thư giãn đầu óc. Tất cả đều là những trò chơi hữu ích, nếu ta biết sử dụng thời gian hợp lí và có cái nhìn tỉnh táo.
Cá nhân tôi là người rất thích chơi cờ vua và bóng rổ. Cờ vua với tôi là một môn trí tuệ, giúp rèn luyện tư duy lô-gic, giúp tôi nhìn bao quát vấn đề và giúp tôi kiên cường, biết kiểm soát cảm xúc khi chẳng may bị những nước cờ của đối phương làm khó. Bóng rổ đối với tôi lại là môn thể thao giúp thư giãn đầu óc và rèn luyện cơ thể. Nó giúp tôi có phản xạ tốt hơn, giúp tôi biết cách phối hợp tay chân, và đặc biệt là phát triển chiều cao. Những “game” này chắc chắn tất cả mọi người đều hoan nghênh. Nhưng nếu tôi dành quá nhiều thời gian cho nó mà quên đi các khía cạnh khác của cuộc sống, những “game” tưởng như tốt này cũng sẽ gây hại rất nhiều.
Như vậy, chơi "game" vừa có điểm tốt, cũng vừa có điểm xấu. Những "game" bạo lực hay chiếm quá nhiều thời gian đặt ra vấn đề cho các nhà quản lí về việc cấp phép loại game nào được hoạt động trên không gian mạng. Chúng ta cũng nên có những hình thức tuyên truyền, giáo dục để "game" trở thành một phần hữu ích của cuộc sống.