“Đồng chí” của Chính Hữu là một trong những bài thơ nổi tiếng viết về tình cảm đồng đội, đồng chí của người lính trong những năm kháng chiến chống Pháp. Tình cảm ấy được hình thành dựa trên cơ sở vững chắc là cùng chung hoàn cảnh sống, xuất thân cũng như lí tưởng, mục tiêu. Không chỉ vậy, người lính còn cùng nhau trải qua biết bao khó khăn, nguy hiểm. Để rồi, họ trở thành tri kỉ, gắn bó keo sơn như người thân trong một gia đình. Hai tiếng “Đồng chí!” vang lên nghe đầy trân trọng và yêu mến, đó chính là lời khẳng định cho tình cảm của những người lính trong những năm tháng chiến đấu gian khổ mà tự hào. Và những câu thơ của Chính Hữu viết về tình cảm của người lính thật xúc động, đáng trân trọng nhường nào. Đặc biệt ấn tượng nhất là câu thơ cuối bài “Đầu súng trăng treo”. Đó là một hình ảnh thật mà bản thân Chính Hữu đã nhận ra trong những đêm phục kích giữa rừng khuya. Nhưng nó còn là một hình ảnh thơ độc đáo, có sức gợi nhiều liên tưởng phong phú sâu xa. “Súng” biểu tượng cho chiến tranh, cho hiện thực khốc liệt. “Trăng” biểu tượng cho vẻ đẹp yên bình, mơ mộng và lãng mạn. Hai hình ảnh “súng” và “trăng” kết hợp với nhau tạo nên một biểu tượng đẹp về cuộc đời người lính - chiến sĩ mà thi sĩ, thực tại mà mơ mộng. Mối tình đồng chí, đồng đội tồn tại bất diệt trong những năm kháng chiến gian khổ thật đáng trân trọng, ngưỡng mộ.