Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
"Viếng lăng Bác" là một bài thơ xuất sắc của nhà thơ Viễn Phưng được viết vào năm 1976. Bài thơ mang đậm nét trữ tình, ghi lại những tình cảm thành kính, sâu lắng của nhà thơ khi hoà vào dòng người vào viếng lăng. Những tình cảm ấy đặc biệt chan chứa, dạt dào ở hai khổ thơ ba và bốn của bài thơ.
"Bác nằm trong giấc ngủ bình yên
Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền
Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
Mà sao nghe nhói ở trong tim"
Nhà thơ cùng dòng người tiến vào lăng, được nhìn thấy Bác và cảm nhận như Bác đang ngủ một giấc ngủ yên bình, dưới ánh sáng của một vầng trăng dịu nhẹ, trong trẻo. Bác đang nằm đó như đang nghỉ ngơi sau một cuộc đời đầy vất vả với sự nghiệp giải phóng dân tộc, tìm lại độc lập tự do cho Tổ quốc. Giờ đây, người đang được nghỉ ngơi giữa mênh mông ánh sáng của "vầng trăng sáng dịu hiền". Với những cảm xúc đang dâng trào ấy, nhà thơ lại liên tưởng Bác với hình ảnh của bầu trời xanh. Trời xanh luôn tồn tại vĩnh cửu, dẫu cho thời gian có trôi đi nhưng chẳng thể làm phai đi sắc xanh của bầu trời, cũng giống như hình ảnh Bác ở trong tim mỗi người dân Việt Nam. Tuy nhiên, dù vẫn biết trời xanh ấy là mãi mãi thế nhưng khi đối mặt với sự thật là người cha già kính yêu của dân tộc đã ra đi thì mội sự đau đớn lại trào dâng:
"Mà sao nghe nhói ở trong tim"
Cho dù nhà thơ Viễn Phương đang hạnh phúc, đang say sưa khi được thoả nỗi niềm mong ước, được đến thăm Bác nhưng lúc này cũng vãn phải đối mặt với một sự thật đau lòng mà nhân dân cả nước đã trải qua vào ngày 2/9/1969:
"Suốt mấy hôm rày đau tiễn đưa
Đời tuôn nước mắt. trời tuôn mưa"
Cảm giác ấy ập đến một cách đầy bất ngờ, khiến cho nhà thơ nghe thấy "nhói trong tim". Sự nhói đau này càng nhấn manh cái đau đớn đến tột độ khi đứng trước sự thật rằng Bác đã mãi mãi ra đi, để lại biết bao xót thương trong trái tim của toàn dân tộc.
Và trong khoảnh khắc tràn đầy xúc cảm ấy, nhà thơ bỗng nghĩ đến việc ngày mai phải chia xa, phải về miền Nam và rời xa nơi đây thì nhf thơ chẳng thể nào giấu đi những xúc cảm của mình:
"Mai về miền Nam thương trào nước mắt"
Nhịp thơ ở câu thơ này cũng chính là nhịp cảm xúc, tâm trạng của nhà thơ khi sắp phải rời xa Bác và chẳng biết khi nào có thể được gặp lại người. Nghĩ tới đây, bất chợt Viễn Phương "thương trào nước mắt". Chỉ với một từ "trào" mà nhà thơ đã thể hiện rõ tấm lòng của mình, cũng là cảm xúc của triệu trái tim khác. Và rồi sau đó, nhà thơ viết nên những ước nguyện, những mong ước của mình và cũng chính là những mong ước của bao người con đất Việt:
"Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác
Muốn làm đoá hoa toả hương đâu đây
Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này"
Bằng điệp ngữ "muốn làm" nhà thơ Viễn Phương đã cho người đọc cảm nhận được những ước nguyện thiết tha, chân thành từ tận sâu trong tim mình. Ông chỉ xin được hoá thành chú chim nhỏ hót vui quanh lăng, mong thành một đoá hoa toả hương thơm ngát, hay được biến thành một cây tre trung hiếu canh cho giấc ngủ của Người. Những mong ước ấy rất đỗi giản đơn thế nhưng lại chất chứa sự yêu thương, kính trọng mà nhà thơ dành cho Bác Hồ.
Hai khổ thơ đã khép lại bài thơ bằng những cảm xúc của tác giả khi đến thăm lăng Bác, cũng là tấm lòng tiếc thương của bao người. Những cảm xúc ấy cũng mở ra những suy ngẫm về sự cao đẹp, bất diệt của một con người - chủ tịch Hồ Chí Minh. Bài thơ chính là những tiếng lòng, tiếng nói từ trái tim đối với Bác Hồ - người luôn sống mãi trong trái tim mỗi chúng ta.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |