Trong tác phẩm "Cuộc sống không giới hạn” của Nick Vujicic có một câu nói rất nổi tiếng :"Sự thành công là khả năng đi từ thất bại này đến thất bại khác mà không đánh mất nhiệt huyết và quyết tâm vươn lên”. Đúng vậy! Từ câu nói trên tôi bất chợt ngộ ra: "Phải chăng điều cốt tử ở đây chẳng phải là những khó khăn, thất bại mà đó chính là cách mà chúng ta đứng dậy sau mỗi vấp ngã?”. Đứng dậy sau vấp ngã là thái độ nghiền ngẫm, thấu hiểu và thừa nhận sai lầm của mình sau thất bại. Đó là phong cách sống cần có ở mỗi con người. Vấn rằng: Trong phiên chợ cuộc đời, há chẳng phải ai cũng sẽ có lúc phải vấp ngã, thất bại. Nhưng chính những trải nghiệm đắng cay ấy sẽ giúp ta chiêm nghiệm "nhân gian bộn bề” này một cách nhẹ nhàng và thanh thản hơn. Một thất bại luôn chứa đựng những hy vọng. Một sự kết thúc luôn đi liền với sự khởi đầu. Những vấp ngã sẽ dạy con người ta biết cách trưởng thành hơn nếu họ chịu chấp nhận và vượt qua. Cõi nhân sinh này vốn là một dòng chảy không hề yên bình, đâu đó nó vẫn đang âm thầm hình thành những đợt sóng ngầm khiến chúng ta bị quật ngã rồi cầm cố ta trong sự đau đớn, sợ hãi. Nhưng bạn biết đó: nhân sinh chớp nhoáng như mộng, đau khổ chỉ là một phần trong cuộc sống và đó cũng là một nhân tố không thể thiếu trong quá trình trưởng thành của mỗi con người. Chỉ có đứng dậy sau những vấp ngã và thất bại mới dạy ta cách để tiến gần hơn với thành công. Hạnh phúc sẽ chỉ đến với những ai có đủ sức mạnh để vượt qua và chế ngự những đau thương,vấp ngã. Ở Nhật Bản có một loại hình nghệ thuật mang tên Kitsugi - hàn gắn gốm vỡ bằng vàng ròng. Người Nhật tin rằng những vết rạn vỡ kia là đại diện cho vẻ đẹp bất diệt của một đời trầm luân. Họ tin rằng những thất bại trong cuộc đời con người cũng tựa như những đổ vỡ ấy, dù nó không hoàn mĩ nhưng một khi ta biết chấp nhận và nâng niu nó sẽ trở thành thứ "huân chương cao quý nhất” và là minh chứng cho chặng hành trình hạnh phúc của một cuộc đời. Soi mình vào mảnh đất thực tại, bạn đã bao giờ sợ hãi và không dám đứng lên sau thất bại. Thật đáng buồn cho ai đang "chết mòn” trong bản ngã tối tăm của sự thất bại mà không biết đứng lên dũng cảm chinh phục nó. "Chúng ta sẽ chẳng thể trở thành một con bướm xinh đẹp nếu cứ mãi nằm im bất động trong vỏ kén tối tăm”. Hôm nay khi tiếp tục mở cửa đón ngày mới, tôi vẫn sẽ chọn cách sống chủ động cọ sát vào "mặt đời thô nhám”, phơi mình trong "màn sương thử thách”, đương đầu với "bão giông cuộc đời” và kiên cường đứng dậy sau mỗi thất bại để tạo ra "ánh lửa kinh nghiệm” soi sáng cuộc đời mình. Bởi những bông hoa nhỏ bé mong manh ngoài kia còn có thể mạnh mẽ đứng trước bão giông mà hướng về mặt trời, vậy tại sao chúng ta không thể?