Đây là câu trả lời đã được xác thựcCâu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.Đoạn thơ là dòng cảm xúc ngậm ngùi của nhân vật trữ tình đối với năm tháng tuổi trẻ đẹp đẽ. Đồng thời là tình cảm chân thành, lòng biết ơn sâu sắc dành cho mẹ.
Mở đầu đoạn thơ là cảm xúc bâng khuâng nuối tiếc của tuổi trẻ khi đã đi qua. Tuổi trẻ là khi chúng ta mang trong mình tất thảy sức mạnh, tất thảy vẻ đẹp, từ thể xác đến tinh thần và cả trí tuệ nữa. Có lẽ bởi vậy nên trong chính những năm tháng ấy, con người luôn sống hăng say hết mình:
"Ta đã đi qua những năm tháng không ngờ Vô tư quá để bây giờ xao xuyến Bèo lục bình mênh mang màu mực tím Nét chữ thiếu thời trôi nhanh như dòng sông
Ta lớn lên bối rối một sắc hồng Phượng cứ nở hoài như đếm tuổi Như chiều nay, một buổi chiều dữ dộiTa nhận ra mình đang lớn khôn"
Thời gian vốn một đi không trở lại. Từ lúc ta còn trong bụng mẹ, mẹ ta mang năng đẻ đau cưu mang ta, nuôi dạy ta nên người. Đến lúc ta chập chững lớn, ta rời xa vòng tay ấm của mẹ cha, ta gặp nhiều hơn, ta biết nhiều hơn, ta vui hơn và rồi ta cũng buồn hơn. Khi ta trưởng thành, ta biết yêu thương dỗi hờn, rồi ta hiểu thêm về nỗi nhọc nhằn của mẹ cha. Cho đến khi đầu tóc bạc phơ, khi những đêm đau đáu khó ngủ vì bệnh tật chèn ép. Tất cả đều chính là thời gian đang chảy trôi. Vậy nên, càng trải nghiệm ta càng biết trân quý thời gian hơn, biết yêu quý trân trọng từng khoảnh khắc, quý trọng cha mẹ, những người đã cưu mang, dạy dỗ ta nên người. Và biết cố gắng để khoảng thời gian nào trong đời chúng ta cũng đều thật đẹp và ý nghĩa.
"Biết ơn những cánh sẻ nâu đã bay đến cánh đồng Rút những cọng rơm vàng về kết tổ Đã dạy ta với cánh diều thơ nhỏ Biết kéo về cả một sắc trời xanh
Biết ơn mẹ vẫn tính cho con thêm một tuổi sinh thành Tuổi của mụ con nằm trong bụng mẹ Để con quý yêu tháng ngày tuổi trẻ Buổi mở mắt chào đời, phút nhắm mắt ra đi"
Tác giả dành tấm lòng trân trọng nhất đối với những tháng năm đi qua, những kỉ niệm mà tác giả đã trải. Tác giả lại trân quý, bồi hồi, xúc động, biết ơn thời gian và mẹ. Thời gian ấy và mẹ đã khiến tuổi thơ của tác giả có màu sắc thật đẹp, nó khiến ông lớn khôn.
Từ đó, Nguyễn Khoa Điềm mong rằng ai cũng trân trọng những khoảnh khắc mà từng giờ từng phút đang trôi qua. Yêu thương và trân trọng gia đình, nơi có cha mẹ nâng đỡ từng bước đi của chúng ta.