Mùa xuân nho nhỏ được sáng tác vào tháng 11 năm 1980, đây là thời điểm nhà thơ Thanh Hải đang nằm trên giường bệnh. Thế nhưng, cảm xúc bao trùm bài thơ không phải cái bi quan, đau khổ của một người sắp "lìa xa trần thế" mà lại là sự tha thiết, chân thành của một tấm lòng yêu đời, yêu cuộc sống. Từ những cảm nhận về mùa xuân của thiên nhiên, đất trời và mùa xuân của đất nước, nhà thơ Thanh Hải đã bộc lộ ước nguyện dâng hiến chân thành, điều này được thể hiện tập trung trong hai khổ thơ 4,5 của bài. Bằng nghệ thuật lặp cấu trúc kết hợp với điệp từ "ta làm", nhà thơ Thanh Hải đã bộc lộ được khát khao dâng hiến cho quê hương, xứ sở. Những hình ảnh "con chim hót", "một cành hoa", "một nốt trầm" giản dị, đẹp đẽ đã thể hiện được ước muốn khiêm nhường mà cao đẹp của nhà thơ. Nhà thơ muốn hóa thân thành con chim, bông hoa, nốt trầm để dâng hiến cho cuộc đời thanh âm, màu sắc và những giai điệu đẹp đẽ nhất. Không chỉ có khát vọng sống cao đẹp, Thanh Hải còn có lí tưởng sống vô cùng cao cả. Khát vọng dâng hiến của nhà thơ lớn lao đến mức có thể vượt qua mọi thách thức của cuộc sống và giới hạn của thời gian "Dù là tuổi hai mươi/ Hay là khi tóc bạc". Nhà thơ Thanh Hải muốn dâng hiến cho cuộc đời chung "Một mùa xuân nho nhỏ" để mang tất cả những gì đẹp đẽ nhất, tinh túy nhất trong cuộc đời mình để góp phần làm nên mùa xuân chung của đất nước. Qua ước nguyện của nhà thơ, ta thấy được một con người tha thiết yêu đời, một tâm hồn đẹp, một nhân cách đẹp.