LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể lại một kỉ niệm buồn của em ( chia tay thầy cô ). Nhớ phải viết là chia tay thầy cô nha

kể lại một kỉ niệm buồn của em ( chia tay thầy cô ). Nhớ phải viết là chia tay thầy cô nha
3 trả lời
Hỏi chi tiết
70
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Một trong những kỷ niệm buồn nhất của em là khi phải chia tay thầy cô vào cuối năm học lớp 9. Đó là một ngày tháng 5, trời nắng nhẹ nhưng lòng em lại nặng trĩu. Buổi lễ tổng kết năm học diễn ra trong không khí trang trọng và đầy cảm xúc.

Thầy cô đã dạy dỗ chúng em suốt ba năm cấp hai, không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn dạy chúng em cách sống, cách đối nhân xử thế. Những bài giảng của thầy cô không chỉ là những con chữ khô khan mà còn chứa đựng tình yêu thương, sự tận tụy và niềm hy vọng vào tương lai của chúng em.

Khi buổi lễ kết thúc, chúng em xếp hàng để chào tạm biệt thầy cô. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, không chỉ của chúng em mà còn của thầy cô. Thầy chủ nhiệm, người luôn nghiêm khắc nhưng cũng rất quan tâm, đã ôm từng học sinh một và dặn dò chúng em phải cố gắng học tập, phải sống tốt và luôn nhớ về những kỷ niệm đẹp của thời cấp hai.

Em nhớ mãi ánh mắt ấm áp và nụ cười hiền hậu của cô giáo dạy Văn, người đã truyền cảm hứng cho em yêu thích môn học này. Cô đã dạy em biết trân trọng từng câu chữ, từng cảm xúc trong mỗi bài văn. Khi chia tay, cô nắm chặt tay em và nói: "Hãy luôn giữ vững niềm đam mê và cố gắng hết mình, em nhé!"

Chia tay thầy cô, em cảm thấy lòng mình trống trải và buồn bã. Những kỷ niệm vui buồn, những bài học quý giá và tình cảm thầy trò sẽ mãi mãi khắc sâu trong trái tim em. Dù thời gian có trôi qua, dù chúng em có trưởng thành và đi xa đến đâu, em tin rằng tình cảm thầy trò sẽ luôn là một phần quan trọng trong cuộc đời mỗi người học sinh.
2
0
+5đ tặng
Trên sân trường yên bình, dòng học sinh đang dần tan ra sau tiếng chuông báo kết thúc giờ học. Trong lớp học, không khí trở nên nặng nề khi các học sinh thấp thỏm chia tay thầy cô giáo.

Nhìn quanh lớp học, ánh mắt của mỗi em học sinh đều chứa đựng nỗi buồn, sự tiếc nuối khi phải xa những người thầy yêu quý. Bàn tay nhỏ bé của các em vẫn còn nắm chặt tay của thầy cô, như muốn giữ mãi khoảnh khắc cuối cùng này.

Cô giáo đứng trước bảng, ánh mắt ấm áp nhìn chầm chậm từng học sinh, như muốn khắc sâu hình ảnh của từng đứa vào trong trí não. Tiếng nói của cô dịu dàng nhưng đầy ý nghĩa, nhắc nhở các em luôn ghi nhớ những bài học cuộc đời mà thầy cô đã truyền đạt.

Trong khoảnh khắc chia tay, những câu nói tri ân, những lời chúc phúc từ học sinh tràn ngập không khí. Những người thầy cũng không giấu được nước mắt, cảm xúc của họ trào dâng khi nhận được sự quan tâm, tình cảm từ các em học sinh.

Dần dần, lớp học trở nên trống vắng, chỉ còn lại những kỷ niệm và hồi ức đẹp đẽ về thời gian đã qua. Cảm xúc chia tay đan xen giữa niềm vui của những kỷ niệm đẹp và nỗi buồn của sự chia xa, tạo nên một bức tranh đầy ý nghĩa về tình thầy trò trong lòng mỗi người.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
0
Trúc Nguyễn
10/06 20:18:56
+4đ tặng

Trong cuộc sống mỗi người ai cũng có những kỷ niệm khó quên trong đời. Với em cũng vậy, gần bốn năm cắp sách đến trường em cũng có bao nhiêu kỉ niệm vui buồn. Và kỉ niệm đáng nhớ nhất trong em có lẽ là về cô giáo chủ nhiệm năm em học lớp ba.

Gia đình em vốn không mấy khá giả, nhà lại đông anh em. Bố mẹ em không phải công nhân viên chức mà chỉ quanh năm làm ruộng và làm thuê nên cuộc sống đủ ăn là may mắn rồi. Em là anh cả trong gia đình, sau em còn có ba người em nhỏ nữa. Năm em học lớp ba, đó cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất. Bố em mắc bệnh nan y khó chữa, gia đình đã bán tài sản, vay mượn khắp nơi để chạy chữa. Em đã quyết định nghỉ học vì đến kỳ nộp tiền học mà gia đình không có.

Cô giáo chủ nhiệm em lúc đó tên Lan. Cô Lan là một cô giáo hiền lành, yêu nghề và rất quan tâm đến đời sống của học sinh chúng em. Hai ngày liền không thấy em tới lớp, cô đã hỏi thăm bạn bè và tìm đến nhà em để thăm hỏi. Cô đã động viên gia đình rất nhiều và mong muốn em tiếp tục đến lớp. Cô nói em là một học sinh giỏi của lớp, nếu nghỉ học thì thật tiếc quá. Cô cũng nói mong muốn em học tập để có một tương lai tốt đẹp và có cơ hội để giúp đỡ gia đình. Lúc đó em chỉ nghĩ trước mắt nên vẫn nhất định nghỉ học. Rồi một tuần trôi qua cô lại tới nhà động viên. Cô nói đã thông báo trường hợp của em lên nhà trường và địa phương để xem xét cho em được đi học mà không phải đóng học phí. Em vui mừng lắm vì trước giờ em rất muốn đi học như các bạn cùng trang lứa. Và rồi sau hơn một tuần nghỉ học em lại được tiêp tục tới trường. Con đường tới trường dường như đẹp hơn mỗi ngày. Em tung tăng bước đi với niềm hân hoan vô cùng. Mỗi ngày sau buổi học, cô Lan lại dành thêm thời gian để giảng lại cho em những bài cũ mà em nghỉ tuần trước đó. Cô ân cần, nhiệt tình giảng dạy để em không bị mất kiến thức. Cuối năm đó em đạt danh hiệu học sinh giỏi toàn diện và danh hiệu học sinh nghèo vượt khó. Em rất cảm động và hạnh phúc về những gì cô Lan đã dành cho em.

Đó là kỉ niệm đáng nhớ nhất của em về thầy cô. Nó sẽ mãi mãi in đậm trong trái tim em với một lòng biết ơn sâu sắc. Em luôn nhớ về cô và thầm hứa phải học tập tốt để trở thành một người giáo viên giỏi giang và tận tụy với nghề như cô.

CHẤM ĐIỂM CHO MÌNH NHÉ:3.

2
0
Hiển
11/06 12:58:01
+3đ tặng

Nếu có ai hỏi: "Người thầy, cô giáo em quý mến nhất trong suốt năm năm học tiểu học của em là ai?" Thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay: "Đó là thầy Nha". Người thầy giáo đã tận tình dạy dỗ em năm lớp một. Và với em đó cũng là người cha thứ hai của mình.

Mặc dù bấy giờ thầy trò đã xa nhau. Nhưng những kỉ niệm sâu sắc năm em còn học lớp 1C của thầy thì không thể nào quên được. Ở lớp, em là đứa duy nhất viết tay trái nên thầy vẫn phải thường cầm bàn tay em nắn nót từng nét chữ. Và mặc dù thầy hết lòng dạy dỗ mà các ngón tay của em cứ nhất quyết không chịu nghe lời. Các chữ cái a, ă, â,... chẳng bao giờ ngay hàng thẳng lối và lúc nào cũng méo mó như bị ai nện một cây gậy vào. Ấy vậy mà bàn tay trái tuy không có ai dạy dỗ cả mà lại viết đẹp hơn nhiều. Khiến cho thầy phải thốt lên: "Thật là ngược đời". Một hôm, khi tới giờ tập viết - tiết học căng thẳng nhất của em lúc ấy khi thấy thầy ra ngoài lớp nghe điện thoại. Thầy vừa bước ra khỏi cửa là em vội vàng đổi sang viết tay trái. Đến cuối giờ, thầy bảo em đưa vở lên chấm. Em hồi hộp đưa mắt nhìn thầy, bỗng thầy ngồi dậy, xoa đầu em:

- Hôm nay Thăng giỏi quá! Viết đẹp ghê ta! Có sự tiến bộ vượt bậc đấy.

Rồi thầy quay xuống lớp kêu to:

- Để mừng sự tiến bộ của bạn, các em cho một tràng pháo tay nào!

Nhìn sự mừng rỡ không một chút nghi ngờ trong đôi mắt thầy mà trong lòng em thấy hổ thẹn vô cùng. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ. Đến sáng hôm sau, em quyết định sẽ nói hết sự thật với thầy. Nhưng ngồi trong lớp, em không đủ can đảm để nói ra sự thật với tất cả các bạn và thầy. Mãi đến lúc tan trường, khi các bạn đã về hết và thầy cũng định đi về thì em mới nói với thầy:

- Thầy ơi, em có chuyện muốn nói.

Thầy đưa mắt nhìn em, hỏi:

- Thăng em, em có chuyện gì thế?

Nghe thầy hỏi, mặc dù đã chuẩn bị kĩ cho giờ phút này nhưng em vẫn thấy chột dạ. Ấp a, ấp úng mãi, em mới nói được một câu:

- Thưa th...â...ầy, chuyện ngày hôm qua em...

- Chuyện ngày hôm qua nó làm sao?

Em bật khóc:

- Thưa thầy, hôm qua em đã nói dối thầy. Bài tập viết đó không phải do em nắn nót bàn tay phải như thầy đã dạy mà đó là thành quả của ... bàn tay trái ạ.

Nghe em nói, khuôn mặt thầy lộ vẻ buồn phiền và hơi giận dữ, nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt ấy là trở về vẻ hiền từ. Thầy lấy tay gạt nước mắt của em bảo:

- Nín đi, con trai mà khóc nhè thì xấu lắm đấy. Chuyện lầm lỗi ai chẳng có một lần mắc phải. Nhưng quan trọng là người đó có biết nhận lỗi như em hay không? Thôi, em về đi, chuyện lần này thầy có thể bỏ qua, nhưng lần sau không được phạm phải nữa đâu nhé! Về đi.

Em mừng rỡ cảm ơn thầy rồi ôm cặp, nhanh chân bước về nhà và thầm hứa với lòng mình từ nay sẽ chuyên tâm học hành nghiêm chỉnh để không phụ lòng thầy.

Bấy giờ, khi đã rời xa mái trường tiểu học mến yêu, thời gian có thể trôi qua, mọi thứ có thể phai nhoà theo năm tháng. Nhưng hình ảnh người thầy đáng kính sẽ mãi mãi theo em đến suốt cuộc đời.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Tiếng Việt Lớp 5 mới nhất
Trắc nghiệm Tiếng Việt Lớp 5 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư