Bài thơ "Khóc Dương Khuê" của Nguyễn Khuyến là một tiếng khóc ai oán, xót thương cho người bạn tri kỉ Dương Khuê đã đột ngột qua đời. Qua đó, bài thơ còn thể hiện sâu sắc tình bạn đẹp đẽ, thiêng liêng giữa hai nhà thơ. Tình bạn của Nguyễn Khuyến và Dương Khuê là tình bạn gắn bó keo sơn, thắm thiết từ thuở thiếu thời. Họ cùng nhau học hành, cùng nhau đỗ đạt, cùng nhau chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống. Trong bài thơ, Nguyễn Khuyến đã nhớ lại những kỉ niệm đẹp đẽ của hai người khi còn sống: "Dẫu trời đất rộng vội vàng/ Cùng gan cùng dạ ngửa ngàng mặt nhau". Những câu thơ tuy giản dị nhưng lại chứa đựng biết bao tình cảm chân thành của tác giả dành cho người bạn của mình. Khi Dương Khuê qua đời, Nguyễn Khuyến đã vô cùng đau xót. Nỗi đau ấy được thể hiện qua những câu thơ như: "Bỗng chốc mây đen phủ lên đỉnh/ Bỗng chốc ào ào tiếng thác gầm/ Than ôi! Thôi rồi thôi rồi!/ Nước non lỡ mối, bạn thôi làm thân". Nỗi đau ấy là nỗi đau của kẻ ở người đi, là nỗi đau của một tình bạn gắn bó bị chia cắt. Tuy Dương Khuê đã qua đời nhưng tình bạn giữa hai người vẫn mãi trường tồn. Nguyễn Khuyến đã hứa hẹn sẽ luôn nhớ về người bạn của mình: "Dẫu lá rụng về cội, gốc cây/ Dẫu thân bèo dạt nổi sông trôi/ Mình vẫn nặng lòng thương người bạn/ Nước non man mác ngậm ngùi ngơ ngẩn". Tình bạn giữa Nguyễn Khuyến và Dương Khuê là một tình bạn đẹp đẽ, thiêng liêng, khiến người đọc vô cùng cảm động. Bài thơ "Khóc Dương Khuê" là một minh chứng cho sức mạnh của tình bạn, là bài ca bất hủ ca ngợi tình bạn tri kỉ.