Bài văn nghị luận về văn bản "Mùi rơm rạ quê mình" của tác giả Ngọc Bích:
Văn bản "Mùi rơm rạ quê mình" của tác giả Ngọc Bích là một tác phẩm văn xuôi mang đậm tinh thần quê hương, nơi tác giả thể hiện sự gắn bó mạnh mẽ với đất đai, con người và cuộc sống ở quê nhà. Tác phẩm này không chỉ là một bức tranh sinh động về vẻ đẹp của quê hương mà còn là một lời ca ngợi tình yêu thương và sự nhớ nhung về nguồn gốc, về nơi mà tác giả đã lớn lên. Nội dung của văn bản tập trung vào việc mô tả những hình ảnh, âm thanh và mùi vị của quê hương, từ những cánh đồng rộng lớn, những cánh đồng lúa xanh mướt đến những con đê, những con sông êm đềm. Tác giả cũng khắc họa những kí ức về tuổi thơ, về những người bạn thân thiết, về những trò chơi dân dã mà tác giả đã từng trải qua. Nhờ vào việc sử dụng ngôn ngữ sinh động, hình ảnh sống động, tác giả đã tạo nên một không gian quen thuộc và ấm áp cho độc giả. Nghệ thuật của văn bản "Mùi rơm rạ quê mình" được thể hiện qua cách diễn đạt tinh tế, sử dụng ngôn ngữ mộc mạc, gần gũi với đời sống thường ngày của người dân quê. Tác giả đã khéo léo kết hợp giữa mô tả và cảm xúc, giữa hình ảnh và ý nghĩa sâu sắc, tạo nên một tác phẩm văn học đầy cảm xúc và ý nghĩa. Tóm lại, văn bản "Mùi rơm rạ quê mình" của Ngọc Bích là một tác phẩm văn xuôi đáng đọc, mang đến cho độc giả những cảm xúc chân thực về quê hương, về tình yêu thương và sự gắn bó với nguồn gốc. Đồng thời, qua cách diễn đạt tinh tế và sâu sắc, tác giả đã thành công trong việc truyền đạt thông điệp về giá trị của quê hương và tuổi thơ.