Bài thơ "Ngày đầu đến lớp" của nhà thơ Nguyễn Đặng Viên Phương đã vẽ nên một bức tranh vô cùng sinh động và chân thực về tâm trạng của bé thơ trong ngày đầu tiên đến trường. Bài thơ là tiếng lòng của một tâm hồn nhỏ bé, vừa háo hức, vừa lo lắng, lại xen lẫn chút bỡ ngỡ khi bước vào thế giới hoàn toàn mới.Hình ảnh "mẹ dắt tay đến trường" gợi lên sự gần gũi, ấm áp và che chở của người mẹ dành cho con. Bước vào lớp học, bé thơ "lác mắt nhìn", "lạ lẫm" trước khung cảnh mới mẻ, "bạn bè ríu rít", "thầy cô mỉm cười". Tất cả đều khiến cho bé cảm thấy "e dè", "chợn chợn".Tuy nhiên, sự quan tâm, động viên của cô giáo đã xoa dịu đi phần nào nỗi lo lắng của bé. Cô giáo "mỉm cười", "gật đầu", "vỗ vai" và "nhẹ nhàng" dắt bé đến chỗ ngồi. Những cử chỉ trìu mến ấy đã khơi gợi trong bé niềm tin yêu và sự an ủi.Bài thơ kết thúc với hình ảnh "bé ngoan ngoãn" ngồi "vui vẻ" và "lắng nghe" lời cô giáo giảng bài. Nụ cười rạng rỡ trên môi bé thể hiện niềm vui và sự thích thú khi được hòa nhập với môi trường mới.Qua bài thơ, tác giả đã thể hiện sự đồng cảm sâu sắc với tâm trạng của bé thơ trong ngày đầu đến lớp. Bài thơ cũng là lời nhắn nhủ các bậc phụ huynh và thầy cô cần quan tâm, động viên, khích lệ để giúp các em học sinh có những bước đi đầu tiên tự tin và đầy ắp niềm vui trên con đường học tập.