Đoạn thơ cuối của bài "Tháng Năm của Bà" của Bình Nguyên Trang gợi lên trong tôi những cảm xúc sâu lắng về cuộc đời giản dị của bà ngoại. Bài thơ miêu tả sự khổ cực của bà trong cuộc sống nông thôn, từ việc trồng lúa đến nhai trầu, suốt cả đời chỉ quanh quẩn trong mái ấm nhỏ bên bến nước. Bà đã dốc hết tâm huyết và sức lực để nuôi sống gia đình, nhưng cuối cùng lại chỉ có những hạt thóc nảy mầm trổ thành bông, như một sự đền đáp cho công sức vất vả của bà.
Tháng năm này, cánh đồng bà chắc hẳn đã trở thành nơi tập trung của nhiều loài chim, như một biểu tượng cho sự yên bình và hài hòa với thiên nhiên. Nhưng đồng thời, tôi cũng cảm nhận được nỗi lo lắng của cháu trước sự gần gũi hơn giữa bà và đất, và mong muốn sâu sắc được trở về để giúp bà trong những công việc nhàn hạt giống, chuẩn bị cho mùa vụ sau. Từng câu thơ như một hình ảnh sống động về cuộc sống nông thôn và tình thương gia đình, khiến tôi cảm thấy sâu lắng và cảm kích trước sự hy sinh không ngừng của bà.