Bài thơ "Than Nỗi Oan" là lời than thở đầy bi thương của người phụ nữ bị oan ức, phải chịu cảnh góa bụa sớm. Nàng than thở về số phận bất hạnh, sự nghiệt ngã của cuộc đời, sự bất công của xã hội. Nàng bị nghi oan, bị vu khống, bị đẩy vào cảnh cô đơn, lẻ loi, phải chịu đựng sự nghi kỵ, dè bỉu của người đời. Nàng than vãn về nỗi đau mất chồng, về sự cô đơn, trống trải trong cuộc sống. Nàng mong muốn được minh oan, được sống một cuộc đời bình yên, hạnh phúc.
Nỗi buồn của người phụ nữ được thể hiện qua những lời than vãn đầy nước mắt, những hình ảnh ẩn dụ, những câu thơ giàu cảm xúc. Nàng ví mình như "chim bị nhốt trong lồng", "hoa bị tàn úa", "lá bị rụng rơi". Nàng than thở về "nỗi oan" như "núi cao", "biển rộng", "sông dài".
Bài thơ "Than Nỗi Oan" không chỉ là lời than thở của một cá nhân, mà còn là tiếng nói phản ánh sự bất công của xã hội, sự bất lực của con người trước số phận. Bài thơ thể hiện lòng thương cảm của tác giả đối với những người phụ nữ bất hạnh, đồng thời lên án những bất công trong xã hội.
"Than Nỗi Oan" là một bài thơ giàu cảm xúc, đầy tính nhân văn, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.