Bài thơ "Thu Vịnh" của Nguyễn Khuyến và "Qua Đèo Ngang" của Bà Huyện Thanh Quan là hai tác phẩm tiêu biểu trong thơ ca Việt Nam, thể hiện những nét đặc sắc về phong cách cũng như nội dung nghệ thuật. Cả hai bài thơ đều có chung tâm trạng hoài cổ, buồn bã, nhưng được diễn đạt qua những khung cảnh và tâm tư khác nhau.
**Về nội dung**, "Thu Vịnh" là một bài thơ tả cảnh mùa thu ở làng quê Việt Nam với nét đẹp mộc mạc, yên bình. Qua bức tranh thiên nhiên ấy, Nguyễn Khuyến đã gửi gắm nỗi niềm cô đơn, buồn bã trước sự đổi thay của thời cuộc, cảm nhận sự vô thường của cuộc sống. Hình ảnh "ao thu", "lá vàng", "mặt nước trong veo" trong bài thơ đã khơi dậy nỗi lòng sâu kín của thi nhân, đặc biệt là cảm giác bất lực trước vận mệnh quốc gia đang gặp khó khăn.
Trong khi đó, "Qua Đèo Ngang" của Bà Huyện Thanh Quan lại là sự cảm nhận về cảnh vật lúc chiều tà nơi đèo vắng, mang đến nỗi buồn hoài cổ, thấm đượm sự lẻ loi. Hình ảnh "chim kêu vượn hú", "cỏ cây chen đá" là những ẩn dụ cho sự bơ vơ, lạc lõng của người lữ khách, cũng là biểu tượng cho nỗi cô đơn của tác giả trước thời cuộc đầy biến động.
**Về nghệ thuật**, cả hai bài thơ đều sử dụng thể thơ thất ngôn bát cú Đường luật, tuân theo các quy tắc nghiêm ngặt về đối, niêm và luật bằng trắc. "Thu Vịnh" của Nguyễn Khuyến nổi bật với ngôn ngữ mộc mạc, bình dị nhưng sâu sắc, thấm đượm hồn quê Việt Nam. Ông đã khéo léo dùng cảnh để tả tình, qua đó thể hiện tâm hồn thanh cao, trong sáng của mình. Còn "Qua Đèo Ngang" của Bà Huyện Thanh Quan lại sử dụng ngôn ngữ trang nhã, đượm màu cổ kính. Sự tinh tế trong việc miêu tả cảnh vật kết hợp với lối dùng từ ngắn gọn, xúc tích đã khắc họa rõ nét cảm xúc u hoài, sầu muộn của tác giả.
**Về điểm khác biệt**, nếu "Thu Vịnh" là một bức tranh tĩnh lặng, yên bình của mùa thu nơi làng quê, thì "Qua Đèo Ngang" lại là một khung cảnh hoang sơ, mênh mông, gợi nên nỗi cô đơn trong cảnh chiều tà. Nỗi buồn của Nguyễn Khuyến mang tính cá nhân, gắn với tâm tư của một người yêu quê hương, đất nước, còn nỗi buồn của Bà Huyện Thanh Quan là nỗi hoài cổ về một thời đã qua, về sự thay đổi của xã hội phong kiến đang dần suy tàn.
Tóm lại, "Thu Vịnh" và "Qua Đèo Ngang" đều là những tác phẩm đặc sắc của thơ ca Việt Nam, phản ánh được tâm tư, tình cảm của tác giả trước thời cuộc. Mỗi bài thơ có cách thể hiện khác nhau nhưng đều để lại ấn tượng sâu sắc về sự cô đơn, buồn bã trong lòng người đọc.
Chấm điểm cho mình nha mình cảm ơn bạn ❤️