Trong hai khổ thơ đầu bài thơ “Ông đồ”, hình ảnh ông đồ hiện lên thật sống động và truyền cảm. Đó là một người nghệ sĩ tài hoa, đức độ nhưng lại mang nỗi buồn sâu thẳm.
Câu thơ đầu tiên đã khái quát về sự xuất hiện đều đặn của ông đồ mỗi độ xuân về: "Mỗi năm hoa đào nở/ Lại thấy ông đồ già".
Cặp từ đối “hoa đào nở” và “ông đồ già” đã tạo nên một khung cảnh xuân thật đẹp và cổ kính.
Hình ảnh ông đồ hiện lên với dáng vẻ quen thuộc, gắn liền với mùa xuân.
Câu thơ thứ hai lại miêu tả cụ thể hơn về công việc của ông đồ: “Bày mực tàu, giấy đỏ/ Bên phố đông người qua”.
Cặp từ láy “mực tàu, giấy đỏ” gợi lên một không gian làm việc trang trọng và đậm chất cổ truyền.
Câu thơ thứ ba và bốn đã khắc họa tài năng của ông đồ một cách sinh động: “Bao nhiêu người thuê viết/ Tấm tắc ngợi khen tài”.
Cụm từ “tấm tắc ngợi khen tài” đã thể hiện sự ngưỡng mộ của mọi người đối với tài năng của ông đồ.
Câu thơ cuối cùng đã sử dụng
biện pháp tu từ so sánh “Hoa tay thảo những nét/ Như phượng múa, rồng bay” để miêu tả tài viết chữ tuyệt vời của ông đồ.
Hình ảnh “phượng múa, rồng bay” gợi lên những nét chữ uyển chuyển, mềm mại và mạnh mẽ, đầy sức sống. Qua đó, ta thấy được ông đồ là một người nghệ sĩ tài hoa, xứng đáng được mọi người kính trọng. Tuy nhiên, đằng sau vẻ đẹp của những nét chữ ấy là một nỗi buồn man mác, bởi ông đồ đang dần bị thời cuộc lãng quên.