Trong bài thơ "Nghe thầy đọc thơ", Trần Đăng Khoa đã khéo léo gợi lên những cảm xúc tinh tế và sâu lắng qua từng câu chữ. Đoạn thơ này không chỉ đơn thuần là lời kể về việc nghe thầy đọc thơ, mà còn là một bức tranh sống động về những kỷ niệm tuổi thơ và tình yêu đối với quê hương, đất nước. Khi đọc đoạn thơ, em cảm nhận được một không gian làng quê thật yên bình, nơi mà tiếng thơ hòa quyện với cảnh sắc thiên nhiên, tạo nên một bức tranh đầy màu sắc. Câu thơ "Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quanh nhà" như đưa em trở về với hình ảnh ngôi nhà thân thương, nơi có ánh nắng chan hòa và những tán cây xanh mát. Hình ảnh "mái chèo nghiêng mặt sóng xa" gợi lên những con sóng lăn tăn trên mặt nước, như đang kể về những hành trình xa xôi nhưng đầy ắp kỷ niệm. Câu thơ "Em nghe tiếng của bà năm xưa" làm em nhớ đến những lời ru, câu chuyện cổ tích mà bà đã kể, những âm thanh dịu dàng ấy vẫn mãi vang vọng trong tâm trí. Đặc biệt, hình ảnh "nghe trăng thở đồng tàu đưa" và "rào rào nghe chuyện con mưa giữa trời" mang đến cảm giác như đang lắng nghe nhịp thở của thiên nhiên, của những điều giản dị nhưng thân thuộc, gần gũi trong cuộc sống thường ngày.Đoạn thơ của Trần Đăng Khoa đã khéo léo tái hiện lại những cảm xúc chân thành, giản dị nhưng đầy sâu sắc. Nó không chỉ gợi nhắc về những kỷ niệm tuổi thơ êm đềm, mà còn làm sống dậy trong em tình yêu và sự gắn bó với quê hương. Những câu thơ ấy sẽ mãi là nguồn cảm hứng, là ký ức đẹp đẽ trong lòng em, để khi nhớ về, em lại thấy lòng mình tràn đầy cảm xúc và ấm áp lạ thường.