Xung quanh chúng ta luôn tồn tại những điều giản dị, gần gũi của quê hương, nhưng trong bối cảnh xã hội ngày càng phát triển, con người dường như bị cuốn vào cuộc chạy đua cùng với công nghệ. Liệu rằng giá trị của một cuộc sống yên bình có thể được giữ vững? Để bày tỏ cảm nhận của mình về vấn đề này, không ít nhà văn đã sáng tác những tác phẩm tôn vinh giá trị của cuộc sống đời thường. Trong số đó, không thể không nhắc đến tác phẩm “Giàn bầu trước ngõ” của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư. Đây là câu chuyện xoay quanh một gia đình với giàn bầu trước ngõ và hình ảnh người bà hiện lên rất gần gũi, thân thương. Câu chuyện kể về một gia đình với giàn bầu xanh tốt do bà nội trồng, bao phủ khắp sân nhà. Giàn bầu không chỉ mang lại niềm vui giản dị cho gia đình mà còn đem đến những nỗi lo khi nó phát triển quá tốt, quả ra nhiều đến mức không ăn hết và cản trở lối đi. Ngoài giàn bầu, câu chuyện còn kể về người bà, người đã được bố của nhân vật “Tôi” đón từ quê lên sống cùng gia đình. Qua lời kể của nhân vật “Tôi”, hình ảnh người bà hiện lên với nỗi buồn và sự nhung nhớ về quê nhà. Xuyên suốt tác phẩm là những cảm xúc hoài niệm, những suy nghĩ về quê hương. Nguyễn Ngọc Tư đã khéo léo xây dựng hình ảnh người bà như một biểu tượng của tình yêu thương và sự hy sinh. Từ cách diễn đạt tinh tế, người đọc cảm nhận được người bà như ngọn gió mát lành trong căn nhà bề thế của tác giả. Ông đã tường thuật chi tiết sự quan tâm và hy sinh của người bà đối với gia đình bằng những đoạn văn tinh tế. Qua từng câu chữ, ta cảm nhận được niềm vui và niềm tự hào trong giọng điệu của người bà khi bà nói về các thành tựu của con trai và mong muốn cho con cháu mình có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tác phẩm được viết bằng ngôi kể thứ nhất, dưới góc nhìn của nhân vật “Tôi” – một người con trong gia đình, giúp người đọc có thể hình dung được cuộc sống thường nhật của gia đình trong câu chuyện. Hình ảnh giàn bầu xanh ngắt, vươn mình phủ kín sân nhà được miêu tả rất chi tiết bằng những quan sát tỉ mỉ. Diễn biến tâm lí của các nhân vật cũng được thể hiện rõ qua cảm nhận và quan sát của nhân vật “Tôi”. Là một nhân vật trong câu chuyện, tác giả đã phát huy tối đa tác dụng của ngôi kể thứ nhất. Từng sự kiện được thuật lại một cách có trình tự, sắp xếp hợp lý, khiến mạch truyện trở nên logic và cuốn hút. Đồng thời, qua ngôi kể này, tác giả cũng bộc lộ rõ cảm xúc và suy nghĩ của nhân vật “Tôi”, tạo sự đồng cảm và dẫn dắt người đọc theo mạch cảm xúc của câu chuyện. Bằng việc sử dụng ngôi kể thứ nhất, nhân vật “Tôi” trở thành người dẫn dắt toàn bộ mạch truyện. Qua các tình huống giao tiếp và góc quan sát của nhân vật “Tôi”, tính cách và tâm lí của các nhân vật khác cũng trở nên rõ nét hơn, khiến nội dung tác phẩm thêm chân thực. Ngôi kể thứ nhất không chỉ bộc lộ tính cách nhân vật mà còn thể hiện quan điểm, suy nghĩ của tác giả, đồng thời là cách để tác giả bày tỏ cái tôi cá nhân, tạo cho tác phẩm những giá trị nghệ thuật và nhân đạo sâu sắc.