Câu 1: Phương thức biểu đạt chính trong phần trích trên là phương thức tự sự, vì nó mô tả và giải thích về đặc điểm của truyện ngắn, thể hiện những khía cạnh của cuộc sống và nhân vật thông qua các ví dụ cụ thể.
Câu 2: Bốn từ thuộc trường từ vựng truyện ngắn trong phần trích có thể là: "biến cố", "nhân vật", "cốt truyện", "chủ đề".
Câu 3: Trong phần trích trên, các châm ngôn có tác dụng làm nổi bật những đặc điểm và giá trị của truyện ngắn, giúp người đọc hiểu rõ hơn về thể loại này và cảm nhận được sự sâu sắc trong những khoảnh khắc mà nó thể hiện.
Câu 4: Đoạn 2 và đoạn 3 trong phần trích liên kết với nhau bằng việc sử dụng phương tiện liên kết là các từ ngữ chỉ sự tương phản và đối chiếu, giúp làm nổi bật chủ đề chính của truyện ngắn.
Câu 5: Truyện ngắn là một thể loại văn học độc đáo, mang trong mình những đặc điểm riêng biệt mà không thể tìm thấy ở các thể loại khác. Đặc điểm nổi bật của truyện ngắn chính là sự cô đọng và súc tích. Mỗi câu chữ trong truyện ngắn đều được lựa chọn kỹ lưỡng để truyền tải những ý nghĩa sâu sắc, thường chỉ xoay quanh một sự kiện hay một khoảnh khắc trong cuộc sống. Điều này không có nghĩa là truyện ngắn không thể đề cập đến những vấn đề lớn; ngược lại, qua những "lát cắt" của cuộc sống, tác giả có thể khéo léo phản ánh những khía cạnh phức tạp của xã hội và tâm lý con người. Hơn nữa, với số lượng nhân vật và sự kiện hạn chế, truyện ngắn thường tập trung vào sự phát triển của một nhân vật chính, từ đó khắc họa rõ nét tính cách và những xung đột nội tâm mà họ phải đối mặt. Chính vì vậy, truyện ngắn không chỉ là một hình thức nghệ thuật mà còn là một phương tiện để khám phá sâu sắc những vấn đề của con người và xã hội.