Trong bài thơ "Ngày xưa có mẹ", nhà thơ Trần Quốc Minh đã viết nên những câu thơ đáy cảm xúc về tình mẫu tử thiêng liêng, cao quý. Đặc biệt là tám câu thơ cuối cùng trong bài thơ đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Đó chính là lời tâm sự chân thành của đứa con dành cho mẹ mình. Khi còn nhỏ, chúng ta được sống trong vòng tay yêu thương của mẹ. Mẹ luôn chăm sóc và bảo vệ con từ khi con mới chào đời cho đến lúc trưởng thành. Thế nhưng thời gian trôi qua thật nhanh, giờ đây đứa trẻ năm nào nay đã lớn khôn. Và rồi một ngày kia, mẹ không còn ở bên cạnh nữa thì làm sao? Điều đó khiến cho đứa con vô cùng lo lắng. Bởi lẽ đối với mỗi người con, mẹ chính là nguồn động lực to lớn giúp họ vượt qua mọi khó khăn, thử thách trong cuộc sống. Nếu như thiếu đi nguồn sức mạnh ấy, chắc chẳn sẽ rất khó khăn. Chính vì vậy mà đứa con chỉ mong muốn rằng dù sau này có lớn khôn hay già yếu thì vẫn mãi nhận được sự che chở, bao bọc của mẹ. Đồng thời, tác giả cũng thể hiện niềm tin vào tình mẫu tử thiêng liêng, bất diệt. Dù cho thời gian có trôi qua, vạn vật có thay đổi thì tình cảm mà mẹ dành cho con và ngược lại vẫn sẽ mãi vẹn nguyên như thuở ban đầu. Qua tám câu thơ cuối, người đọc càng thêm thấu hiểu và trân trọng hơn tình mẫu tử thiêng liêng, cao đẹp.