Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Sau khi đọc bài thơ "Cái sân" của Trần Đăng Khoa, cảm xúc trong tôi tràn đầy sự ấm áp và nhớ nhung. Bài thơ đã đưa tôi trở về thời thơ ấu, khi mỗi buổi chiều tôi thường rải cái nong ra góc sân để ngồi học. Tôi nhớ những đêm trăng lên cao, tôi chơi đến khuya, vui đùa và quên đi mọi lo toan. Những lúc mưa rơi rất to, tôi bắt cái vòi cau chảy vào chum sâu, và tôi vẽ cảnh cô tiên lặng lẽ rải hoa trên bầu trời. Những hình ảnh đó đã tạo nên một bức tranh tươi sáng và đầy màu sắc trong tâm trí tôi.
Bài thơ "Cái sân" đã khơi dậy trong tôi những kỷ niệm đáng quý và giúp tôi nhìn lại quãng thời gian thơ ấu đáng yêu. Tôi cảm nhận được sự vui tươi, sự hồn nhiên và sự tự do trong từng câu chữ của bài thơ. Tôi cảm nhận được sự trân trọng và yêu thương của tác giả dành cho những khoảnh khắc đơn giản nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống. Bài thơ đã làm tôi nhớ về những ngày thơ bé, những niềm vui nhỏ nhặt và sự trẻ trung của tuổi trẻ. Đọc bài thơ này, tôi cảm nhận được rằng cuộc sống có những điều đơn giản nhưng đáng trân trọng. Tôi nhớ về những khoảnh khắc tươi đẹp trong sân nhà, những trò chơi vui nhộn và những giọt mưa rơi trên đầu. Bài thơ đã khơi gợi trong tôi niềm vui và sự trân trọng đối với những điều nhỏ bé trong cuộc sống. Tôi cảm thấy biết ơn vì đã có những kỷ niệm đáng nhớ như thế và sẽ luôn giữ trong lòng những giá trị đơn giản nhưng quan trọng này.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |