Bài thơ "Thu Điếu"của Nguyễn Khuyến là một tác phẩm nổi bật trong thơ ca Việt Nam, đặc biệt ở chỗ nó thể hiện sự tinh tế trong việc mô tả cảnh sắc thiên nhiên và tâm trạng của nhân vật trữ tình. Dưới đây là phân tích chi tiết về điểm nhìn của bài thơ:
Phiếu 2: Điểm nhìn
Không gian Cảnh vật: Không gian bài thơ là một cảnh thu yên bình ở vùng quê Việt Nam. Cảnh vật bao gồm ao sen đã tàn, cây cầu nhỏ, và mặt nước ao lấp lánh, tạo nên bức tranh thiên nhiên tĩnh lặng và thanh bình. Cảnh thu được miêu tả qua hình ảnh "ao thu", "cầu nhỏ", "sen tàn" và "lá vàng". Những yếu tố này giúp xây dựng một không gian vừa cụ thể vừa mang tính chất tượng trưng.
Thời gian: Thời gian trong bài thơ là một buổi chiều thu, có thể là cuối mùa thu. Các hình ảnh như "sen tàn" và "lá vàng" gợi cảm giác về thời điểm mùa thu sắp qua đi, tạo nên sự hoài niệm và lắng đọng trong không gian thời gian. Thời gian này không được nêu rõ đến ngày tháng cụ thể nhưng được cảm nhận qua các dấu hiệu của mùa thu.
Nhận xét điểm nhìn : Điểm nhìn của bài thơ là từ góc độ của một người trữ tình, có thể là chính tác giả hoặc một nhân vật thể hiện tâm trạng của người già đang ngắm cảnh thu. Điểm nhìn này mang lại cảm giác trầm tư và sâu lắng, phản ánh sự hoài niệm về thời gian trôi qua và sự chuyển mình của thiên nhiên. Tác giả không chỉ miêu tả cảnh vật một cách cụ thể mà còn lồng ghép cảm xúc của nhân vật trữ tình, thể hiện sự hòa quyện giữa tâm trạng và thiên nhiên. Điểm nhìn này giúp bài thơ không chỉ dừng lại ở việc miêu tả cảnh vật mà còn mang đến một chiều sâu cảm xúc và ý nghĩa.