Đoàn Văn Cừ đã viết một bài thơ đầy tình cảm và hùng vĩ, gọi là "Đường về quê mẹ", nói về quê hương và người mẹ. Bài thơ khởi đầu với tiếng gọi "u tôi" vang lên, truyền tải tình yêu và sự tôn trọng sâu sắc. Sau đó, nhân vật "tôi" kể lại những kỷ niệm trong mỗi mùa xuân, khi được mẹ dắt về thăm quê ngoại. Con đường về quê đã gắn bó sâu sắc trong tâm trí của "tôi" với những hình ảnh gần gũi. Đó là những hàng liễu mảnh mai, rừng đề nơi bên lề đường mà "tôi" đã đi qua. Trên bầu trời, những đám mây trắng ngần. Và xa xa, dòng sông uốn lượn ven đê. Cồn xanh, những cánh đồng mía bao la, với người dân đang làm việc chăm chỉ trồng cà ngô. Nhưng có lẽ điều ấn tượng nhất trong tâm trí của "tôi" là hình ảnh của "u tôi". Dù đã có tuổi, nhưng u vẫn giữ được vẻ đẹp của tuổi thanh xuân. Hình ảnh của u hiện lên với vẻ hiền thục, dịu dàng, tay cầm thúng nông bên hông, đầu đội nón lá, khuyên vàng trên tai, mặc yếm thắm, áo dài nâu. Tuổi tác không làm mất đi vẻ đẹp của u, với đôi mắt sáng, đôi môi hồng và má đỏ tươi. Khi nhớ về hình ảnh đó, "tôi" càng cảm thấy buồn bã và xót xa trước hiện thực phải trở về quê một mình. Và dưới cơn gió chiều, bụi mịt mù, bóng lưng u làm tác giả phân vân không biết đó là hình ảnh của mẹ hay của một thiếu nữ nào. Trên con đường về quê, "tôi" gặp lại những người quen, và nghe lời khen ngợi về u, khiến lòng "tôi" tự hào và vui mừng. Bài thơ đã thể hiện được tấm lòng yêu thương mênh mông dành cho quê hương và người mẹ.