**Bài thơ "Tràng giang" của Huy Cận** mang những giá trị nổi bật về nội dung hiện thực, tinh thần nhân đạo và giá trị nghệ thuật. Dưới đây là phân tích chi tiết về các giá trị này:
1. Giá trị nội dung về hiện thực
"Tràng giang" không chỉ là bức tranh phong cảnh của một dòng sông mênh mông mà còn phản ánh nỗi buồn, sự cô đơn của con người trong thời đại trước cách mạng. Huy Cận, với tâm trạng của một con người sống trong xã hội nửa phong kiến, nửa thực dân, đã diễn tả qua bài thơ:
- Hiện thực xã hội: Đằng sau vẻ đẹp của dòng sông rộng lớn là hình ảnh con người nhỏ bé, lạc lõng, không tìm thấy lối thoát giữa xã hội nhiều bất công. Nỗi buồn trong thơ Huy Cận chính là nỗi buồn của người trí thức, những con người có hoài bão nhưng bị xã hội thời đó kìm hãm.
- Cảm giác mất phương hướng:
Không chỉ miêu tả thiên nhiên hùng vĩ, bài thơ còn thể hiện sâu sắc nỗi buồn lạc lõng, cô đơn, biểu hiện cho tâm trạng của con người trong xã hội khi đó, không tìm được chỗ đứng và mục đích sống.
# 2. Giá trị nhân đạo
- Khát vọng hòa nhập và sự gắn kết: Dù tràn đầy nỗi buồn, nhưng trong sâu thẳm "Tràng giang" lại là tiếng lòng của một con người khát khao được yêu thương, gắn kết với thiên nhiên và xã hội. Tác giả không chỉ buồn về sự nhỏ bé, cô đơn của mình mà còn thể hiện lòng trân trọng cái đẹp, thể hiện ước vọng về sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên.
- Nỗi nhớ quê hương: Hình ảnh "bến cô liêu", "dòng nước lặng lờ", "mênh mông không bóng người" không chỉ thể hiện sự hoang vắng của cảnh vật mà còn là sự thể hiện sâu sắc nỗi nhớ quê hương, nỗi khao khát sự bình yên, an lành của một con người xa quê.
#3. Giá trị nghệ thuật
- Sử dụng thể thơ thất ngôn: Bài thơ được viết theo thể thơ thất ngôn trường thiên, vừa cổ điển, vừa hiện đại. Thể thơ này giúp tạo nên nhịp điệu trầm buồn, sâu lắng, phù hợp với cảm xúc và cảnh sắc thiên nhiên mà tác giả muốn diễn tả.
- Ngôn từ tinh tế, giàu chất cổ điển: Huy Cận đã sử dụng nhiều từ ngữ và hình ảnh mang tính cổ điển như "sóng gợn", "thuyền về", "sông dài", "mây cao". Những hình ảnh này không chỉ đẹp mà còn gợi nhớ đến văn chương cổ điển, đặc biệt là phong cách của thơ Đường.
- Tả cảnh ngụ tình: Bằng bút pháp miêu tả thiên nhiên kết hợp với sự diễn tả tâm trạng, Huy Cận đã lồng ghép cảm xúc vào những hình ảnh thiên nhiên như dòng sông mênh mông, con thuyền cô độc. Thiên nhiên rộng lớn, mênh mông gợi cảm giác cô đơn của con người.
- Không gian rộng lớn: Bài thơ sử dụng không gian mênh mông, vô tận của trời, nước, và dòng sông, làm nổi bật sự nhỏ bé của con người. Không gian này không chỉ làm nền cho cảnh vật mà còn góp phần thể hiện nỗi cô đơn, lạc lõng của con người trước vũ trụ bao la.
- Hình ảnh vừa mang tính hiện thực vừa ẩn chứa cảm xúc sâu sắc: Cảnh vật trong bài thơ, từ dòng sông, con thuyền đến mây trời, sông nước, không chỉ là cảnh thiên nhiên mà còn là biểu tượng của những cảm xúc sâu lắng trong lòng tác giả.
# Kết luận:
"Tràng giang" là bài thơ tiêu biểu cho phong cách thơ Huy Cận, vừa giàu chất trữ tình, vừa sâu sắc về mặt hiện thực. Bài thơ không chỉ là một bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ mà còn chứa đựng nỗi niềm, khát vọng của con người, góp phần làm nên giá trị to lớn về nội dung và nghệ thuật cho tác phẩm.