1. Truyện Cô bé bán diêm được kể bằng lời của người kể chuyện ngôi thứ ba.
2. Cô bé bán diêm phải ở ngoài đường trong một đêm rét mướt, tuyết rơi dày đặc. Cô bé không dám trở về nhà vì không bán được que diêm nào, sợ bị cha đánh đòn.
3. Những chi tiết miêu tả ngoại hình cô bé bán diêm như: đầu trần, chân đất, đôi bàn chân nhỏ đỏ ửng vì lạnh, quần áo rách nát, đói khát. Các chi tiết này giúp hình dung cuộc sống của cô bé nghèo khổ, khốn khó, không được chăm sóc, bảo vệ.
4. Mỗi lần quẹt diêm, cô bé thấy hình ảnh chiếc lò sưởi, bàn ăn đầy thức ăn, cây thông Noel và hình ảnh người bà. Những hình ảnh này thể hiện ước mong về sự ấm áp, no đủ, tình yêu thương và hạnh phúc. Những ước mơ ấy cũng thể hiện khát vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn của cô bé.
5.Người kể chuyện tỏ ra cảm thông, xót xa cho số phận cô bé bán diêm. Chi tiết miêu tả cô bé rét run, co ro, cố gắng giữ lấy chút hơi ấm từ que diêm cuối cùng thể hiện sự thương cảm sâu sắc của người kể.
6.Người đi đường hoàn toàn thờ ơ, lạnh lùng trước hoàn cảnh bi thảm của cô bé bán diêm. Điều này khiến ta suy nghĩ về sự vô cảm, thờ ơ của con người trong xã hội, khi mà lòng nhân ái không còn hiện hữu.
7.Những hình ảnh tương phản như cảnh gia đình đoàn tụ đêm giao thừa với tình cảnh cô bé cô độc, đói rét ngoài đường, hay sự tươi vui của ngày đầu năm mới đối lập với cái chết lạnh lẽo của cô bé nhấn mạnh sự bất công và đau khổ trong xã hội. Những chi tiết này làm nổi bật sự đối lập giữa hạnh phúc của một số người và khổ đau của người khác, đồng thời khơi gợi lòng thương cảm và suy ngẫm về tình người.