Hai câu thơ "Dưới cầu nước chảy trong veo / Bên cầu tơ liễu bóng chiều thướt tha" trong Truyện Kiều tạo nên một khung cảnh thiên nhiên yên ả, trong lành. Hình ảnh "nước chảy trong veo" không chỉ tả thực dòng nước trong suốt mà còn ẩn dụ cho tâm hồn thuần khiết, lặng lẽ trôi đi giữa cuộc đời. "Tơ liễu bóng chiều thướt tha" gợi lên nét mềm mại, dịu dàng của cảnh vật trong ánh hoàng hôn, tạo cảm giác man mác buồn, như một tấm màn lụa mỏng nhẹ vắt qua không gian. Bóng chiều rơi trên hàng liễu gợi sự lãng mạn, nhưng cũng ẩn chứa dự cảm về sự phai tàn và chia ly. Hai câu thơ đan xen giữa sự tĩnh lặng của thiên nhiên và sự mềm mại, tạo nên bức tranh giàu chất thơ nhưng cũng gợi buồn, phản ánh sự cô đơn, trống trải của con người trong cõi đời đầy biến động. Từ đó, người đọc cảm nhận được một chiều sâu tâm trạng mà Nguyễn Du khéo léo gửi gắm qua từng dòng chữ.