Trong hai bài thơ về người bà, hình ảnh người bà hiện lên giản dị nhưng đầy sức sống và nghị lực phi thường. Những câu thơ miêu tả hình ảnh bà ngoại lưng còng, đôi chân trần bám đất, bàn chân đẫm máu vì hoa cỏ may đan chéo trên cánh đồng trải dài – một bức tranh gần gũi, thể hiện sự cần mẫn và chịu thương chịu khó của bà. Mỗi giọt mồ hôi, mỗi bước chân bà đã gắn kết với đất trời, thấm vào từng cây lúa, làm cho cánh đồng bội thu. Không chỉ gắn bó với ruộng đồng, người bà còn là biểu tượng của sự hy sinh thầm lặng và tình yêu thương dành cho con cháu. Cả đời bà không rời xa mái đình, bến nước, cuộc sống quanh quẩn trong nỗi vất vả, nhưng đó là cả một bầu trời tình yêu thương và hi sinh mà không có gì đo đếm nổi. Càng gần đất, bà càng gắn bó với hạt lúa, với cánh đồng, để lại trong lòng người cháu một hình ảnh cao đẹp về đức tính cần cù và sự hy sinh âm thầm. Qua hình ảnh người bà, ta thấy được nét đẹp của người phụ nữ Việt Nam bao đời, dãi nắng dầm mưa, thầm lặng mà vững chãi như đất mẹ.