Trong bài thơ này, tác giả sử dụng cách điệp vần khá đặc trưng của thể thơ lục bát. Cụ thể, trong 4 câu cuối, chúng ta có thể thấy:
Điệp vần lưng: Tiếng thứ 6 của câu 6 hiệp vần với tiếng thứ 6 của câu 8. Ví dụ: "sầu" (câu 6) - "rầu" (câu 8).
Điệp vần chân: Tiếng cuối của câu 6 hiệp vần với tiếng cuối của câu 8. Ví dụ: "thôi" (câu 6) - "thôi" (câu 8).
Tác dụng của cách điệp vần:
Tăng tính nhạc điệu: Cách điệp vần tạo nên sự liền mạch, nhịp nhàng cho câu thơ, giúp người đọc dễ dàng ghi nhớ và cảm nhận được âm điệu của bài thơ.
Nhấn mạnh ý: Việc lặp lại các thanh điệu và âm cuối giúp nhấn mạnh nỗi buồn, sự cô đơn, tuyệt vọng của người cung nữ.
Tạo không khí u buồn: Điệp vần "sầu - rầu" và "thôi - thôi" cứ lặp đi lặp lại như một điệp khúc, tạo nên một không khí trầm buồn, u ám bao trùm toàn bài thơ.