Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Giải bài có thưởng!

Phân tích nhân vật tôi, tóm tắt lại câu chuyện dưới đây

Phân tích nhân vật tôi, tóm tắt lại câu chuyện dưới đây:

Thì ra bà tôi lâu nay vẫn đi bán bỏng ngoài bến tàu. Khổ thân bà quá! Bà ơi, cháu thương bà lắm. Bà có nghe thấy tiếng cháu gọi thầm bà không? Lúc này bà làm gì, ở đâu? Sao bà không về với cháu đi bà!

Ôi, tôi như nhìn thấy bà tôi đang len lỏi đi dọc các toa tàu, giơ gói bỏng lên trước mặt hành khách nài nỉ: “Ông ơi, bà ơi mua bỏng giúp tôi đi!”. Nhưng con tàu vô hình cứ mang các hành khách chạy đi, để lại bà tôi tóc bạc, lưng còng, đứng chơ vơ giữa hai vệt đường ray… Chính tôi, tôi cũng vô tình như con tàu, tôi chẳng để ý gì đến bà tôi, tôi chỉ nghĩ đến những con quay, những quả bóng của tôi thôi! Nhiều lúc bà tôi đến chơi, mới ngồi với bà được một tí, tôi đã vội bỏ đi với những trò chơi của tôi rồi! Không, không thể để thế được. Tôi đã mười hai tuổi, lớn rồi, tôi cũng có quyền bàn chuyện nghiêm chỉnh với bố mẹ tôi chứ! Nghĩ rồi, tôi chạy ào xuống nhà. Tôi thấy mẹ tôi đang rửa bát, còn bố tôi đang xách nước lên.

- Bố mẹ ơi, – tôi gọi giục giã, – bố mẹ vào cả đây con có chuyện này muốn nói với bố mẹ.

- Thằng này hôm nay lạ thật. – Bố tôi nói. – Có chuyện gì mà quan trọng vậy?

- Thì con cứ nói đi, – mẹ tôi nói, – mẹ vừa rửa bát vừa nghe cũng được.

- Không , cả mẹ nữa, mẹ vào đây con mới nói.

Mẹ tôi vào, nhìn tôi lo lắng:

- Hay con có chuyện gì ở lớp?

- Không.

- Hay con đánh nhau với bạn nào?

- Không. Chuyện nhà ta kia. Bố mẹ ơi, bố mẹ có thương bà không?

- Sao tự nhiên con lại hỏi thế? – Bố tôi hỏi lại tôi. – Mà bà làm sao kia mà thương?

- Bà chẳng làm sao cả. Bà đi bán bỏng ở bến tàu ấy, người ta bảo thế. Bố mẹ có biết không?

- Biết, – bố tôi có vẻ lúng túng, – nhưng thế thì sao.

- Còn sao nữa! – Tôi nghẹn ngào: – Bà già rồi. Sao bố lại để bà như thế? Khổ thân bà!

- Bố có bắt bà phải thế đâu, – mẹ tôi trả lời thay cho bố, – vì bà thích thế chứ.

- Thích ư? Con chắc là bà chẳng thích đâu. Đời nào bà lại thích đi bán bỏng hơn ở nhà với con, với bố mẹ. Bà yêu thương bố mẹ và con lắm kia mà. Ôi, con cứ nghĩ đến những ngày nắng, ngày rét mà bà thì già thế, bà sao chịu nổi, bà ốm rồi bà chết như bà Thìn bên cạnh ấy thì sao. – Nói đến đây tôi oà lên khóc. – Ước gì bây giờ con đã lớn để con nuôi được bà!

Bố mẹ tôi lặng lẽ nhìn tôi rồi lại nhìn nhau. Bố tôi đặt một bàn tay lên vai tôi rồi nói:

- Thôi con nín đi. Bố hiểu rồi. Con nín đi con!

Tôi cảm thấy giọng bố tôi hơi run và bàn tay nóng ran của bố truyền hơi nóng sang vai tôi. Mẹ tôi cũng nghẹn ngào:

- Con nói đúng, bố mẹ có lỗi với bà. Con đi ngủ đi, sáng mai bố mẹ sẽ xuống Vĩnh Tuy đón bà về đây. Gia đình ta lại sum họp như trước.

Tôi ngoan ngoãn nghe lời mẹ, lên giường nằm nhưng không làm sao chợp mắt được. Tôi cảm thấy phấp phỏng, vừa lo lại vừa vui. Chỉ sáng mai thôi, tôi lại được sống cùng với bà như trước. Nhưng nói dại, không hiểu sáng mai bà tôi có còn gặp được tôi không? Bà tôi vẫn thường hay nói với tôi: “Bà sống được ngày nào hay ngày ấy. Người già như ngọn đèn trước gió, không biết tắt lúc nào”.

0 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
104
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
### Tóm tắt câu chuyện:

Câu chuyện xoay quanh tâm trạng của nhân vật "tôi," một cậu bé đã mười hai tuổi, khi nhận ra bà của mình đang phải bán bỏng ở bến tàu. Nhân vật tôi cảm thấy thương xót cho bà, người đã già và đơn độc giữa những người đi tàu. Cậu nhớ lại những lần bà đến thăm, cảm thấy có lỗi vì đã để bà cảm thấy cô đơn khi mình chỉ mãi chơi đùa với bạn bè. Nhân vật "tôi" đã quyết định nói chuyện với bố mẹ về sự việc này, bày tỏ sự lo lắng về tình trạng của bà, và thậm chí ước ao mình được lớn lên để nuôi bà. Sau khi nói chuyện, bố mẹ bị thuyết phục và đồng ý đón bà về nhà để gia đình lại quây quần bên nhau. Cuối câu chuyện, nhân vật tôi vẫn không khỏi lo âu về sức khỏe của bà, khi nhớ lại những câu nói của bà về cuộc sống mong manh của người già.

### Phân tích nhân vật "tôi":

Nhân vật "tôi" được xây dựng là một cậu bé nhạy cảm, tình cảm và có trách nhiệm. Cậu không chỉ đơn thuần là một đứa trẻ, mà còn là người suy nghĩ sâu sắc về hoàn cảnh của bà mình. Việc "tôi" nhận ra sự khổ cực của bà khi bán bỏng ở bến tàu biểu thị sự trưởng thành trong nhận thức và cảm xúc của cậu. Mặc dù thường xuyên bị cuốn vào các trò chơi, cậu vẫn có được một trái tim ấm áp và lòng yêu thương chân thành đối với bà.

Sự cảm thông và lo lắng của "tôi" cho bà cho thấy cậu có một cái nhìn sâu sắc về cuộc sống và những người xung quanh. Đặc biệt, khi cậu bộc lộ cảm xúc của mình với bố mẹ, điều đó chứng tỏ rằng cậu không ngại thể hiện nội tâm của mình và sẵn sàng đối mặt với những vấn đề gia đình.

Thêm vào đó, sự chuyển biến từ một cậu bé vô tư thành một người biết lo lắng cho người khác cũng tạo nên sự phát triển tâm lý đáng chú ý của nhân vật. Cái khao khát có thể nuôi bà và lo ngại về sức khỏe của bà cũng cho thấy một ước mơ cháy bỏng và mong muốn được chăm sóc người thân của "tôi."

Tóm lại, nhân vật "tôi" là biểu tượng của lòng nhân ái, sự trưởng thành và tình yêu thương gia đình, đại diện cho thế hệ trẻ luôn cần có sự quan tâm và gắn kết với thế hệ lớn tuổi hơn.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×