Tháng tư, rạo rực bằng những tia nắng mà tôi hay gọi bằng cái tên tia nắng vội vàng - những tia nắng vươn mình đầy sức sống; nó như muốn lan tỏa làn nhiệt nồng nàn, ôm chầm lấy trưa sớm, níu chân cả buổi tan tầm. Nó hối hả hơn bất kì lúc nào, như một con người hăng say nhịp sống, đang tràn đầy sức trẻ; như những con thú mùa động dục đang say sưa, hối hả, thể hiện vẻ đẹp mãnh liệt bản thân mình để tìm kiếm bạn tình.
Những tia nắng ấy lan tỏa vẻ đẹp của mình bằng cách trao những chiếc áo được phun màu vàng ngọc trên từng tán lá; thổi vào hoa lá một chút nhựa sống, làm cho từng hàng cây lá như rực rỡ, bóng láng; những tia nắng như đang quét lên từ chiếc lá một loại dầu bóng mới lạ, làm chúng lấp lánh như một viên ngọc xanh biếc, trông thật ngon mắt.
Chẳng phải thu, nhưng hạ như muốn tước đoạt đi một điểm đặc trưng của mùa thu, bằng mùa sấu trút lá vàng. Những chiếc lá nho nhỏ màu vàng nghệ, theo làn gió nhẹ dạo chơi không trung rồi lại từ từ rơi xuống mặt đất, như có những bàn tay nhè nhẹ, khẽ đỡ những chiếc lá nhỏ xà xuống đất. Một dải đường nhuộm đầy ánh vàng lộng lẫy như con đường đang trải một chiếc thảm màu vàng tuyệt đẹp và ta có thể nghe thoang thoảng đâu đó hương gió bên tai.
Nắng tháng tư, trao cho bản thân một đặc quyền mới đó là nắm giữ cả hai vị nắng: sắc nắng vàng nhạt của mùa xuân dịu nhẹ, sắc nắng nồng nàn của mùa hạ chói chang. Nó như một con người hoài niệm, muốn tìm kiếm thứ gì đó mới mẻ, nhưng vẫn muốn giữ một cái gì đó thô sơ, cổ kính.
Nắng tháng tư, như một điều báo trước một cuộc chia tay vội thôi, của tà áo trắng bay phất phới trên những chiếc xe đạp trên làn đường sấu vàng Hà Nội. Tiếng rộn cười, câu chuyện trò nhỏ vẫn theo từng nhịp đạp khẽ, bao giờ cũng mở đầu bằng một nụ cười trong nắng hạ, như một thứ gì dịu dàng bên mái tóc dài lả lướt hay được ví von như làn mây nhẹ trên bầu trời buổi tan tầm.
Với tôi nắng tháng tư là: một vị, một hương, một sắc... Mà tôi đã, đang và sẽ chờ đợi, để cảm nhận nó bằng mọi giác quan của mình.