LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Ngôn ngữ của nhân vật trong văn bản lão hạc của Nam Nao

ngôn ngữ của nhân vật trong văn bản lão hạc của nam cao
2 trả lời
Hỏi chi tiết
10
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Trong tác phẩm "Lão Hạc" của Nam Cao, ngôn ngữ của nhân vật được thể hiện một cách chân thật, giản dị nhưng cũng rất sâu sắc, phản ánh được tâm tư và hoàn cảnh sống của họ. Tác phẩm xoay quanh cuộc đời cơ cực của lão Hạc – một người nông dân già, nghèo khó, sống trong hoàn cảnh đầy bi kịch.

1. **Ngôn ngữ giản dị, mộc mạc**: Nhân vật lão Hạc và các nhân vật khác sử dụng ngôn ngữ bình dân, gần gũi với đời sống thường nhật. Điều này giúp tạo ra sự chân thật, dễ tiếp cận cho người đọc.

2. **Biểu lộ tâm tư, tình cảm**: Ngôn ngữ của lão Hạc không chỉ là những câu nói đơn giản mà còn chứa đựng nhiều tâm tư, nỗi trăn trở. Qua những lời nói, người đọc cảm nhận được nỗi cô đơn, sự đau khổ và lòng yêu thương đối với con chó Vàng – biểu tượng của tình cảm và sự gắn bó.

3. **Sử dụng hình ảnh và ẩn dụ**: Nam Cao khéo léo sử dụng hình ảnh và ẩn dụ để thể hiện sâu sắc hơn tâm trạng của nhân vật. Những câu nói của lão Hạc không chỉ là ngôn ngữ thông thường mà còn mang nhiều ý nghĩa biểu tượng và biểu hiện của nỗi buồn, sự hi sinh.

4. **Tình huống đối thoại**: Những cuộc đối thoại giữa lão Hạc và các nhân vật khác trong truyện cũng là một cách thể hiện tâm lý, nhân cách và hoàn cảnh của mỗi người. Qua đây, người đọc có thể thấy được sự tương phản giữa thế giới nội tâm của lão Hạc và thực tại khắc nghiệt xung quanh.

Tóm lại, ngôn ngữ của nhân vật trong "Lão Hạc" của Nam Cao vừa giản dị, vừa sâu sắc, thể hiện rõ nét tâm tư, tình cảm của con người trong hoàn cảnh khó khăn, góp phần tạo nên sức cuốn hút và ý nghĩa sâu sắc cho tác phẩm.
2
0
Đặng Hải Đăng
2 giờ trước
+5đ tặng
Ngôn ngữ của nhân vật Lão Hạc trong "Lão Hạc" của Nam Cao mang đặc trưng của một người nông dân chân chất, giản dị nhưng lại đầy sự trăn trở, khổ tâm. Lão Hạc thường sử dụng những câu nói đơn giản, dễ hiểu, phản ánh tình cảnh nghèo khổ, cô đơn của mình. Tuy nhiên, trong các cuộc trò chuyện, ngôn ngữ của Lão Hạc cũng thể hiện sự tự trọng, khát khao được sống cho ra người, và sự yêu thương đối với cậu Vàng. Lão Hạc cũng dùng ngôn ngữ để bày tỏ nỗi đau và sự hy sinh của mình, như khi lão nói về việc bán cậu Vàng, hay khi chia sẻ với ông giáo về quyết định tự kết liễu đời mình.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
0
Little Wolf
2 giờ trước
+4đ tặng

Nhận xét về cách viết của Nam Cao trong những truyện ngắn, giáo sư Hà Minh Đức viết: "Viết về những nhân vật này, ngòi bút Nam Cao không lạnh lùng khách quan mà tha thiết gắn bó; không châm biếm, mỉa mai mà chân thành, xúc động. Tác giả xem mình cũng là người trong cuộc".

Nhận xét về cách viết của Nam Cao trong những truyện ngắn về những người nông dân tột cùng thống khổ và đau thương, giáo sư Hà Minh Đức viết: "Viết về những nhân vật này, ngòi bút Nam Cao không lạnh lùng khách quan mà tha thiết gắn bó; không châm biếm, mỉa mai mà chân thành, xúc động. Tác giả xem mình cũng là người trong cuộc". Trong số những tập truyện ngắn của Nam Cao, truyện Lão Hạc là một điển hình về bút pháp như vậy của tác giả viết về những người nông dân đau khổ và lầm than vô hạn.

Viết về lão Hạc – nhân vật chính trong truyện, một người nông dân tột cùng nghèo khổ và đau thương – ngòi bút của Nam Cao đã bộc lộ một tình cảm tha thiết gắn bó. Khi chưa hiểu rõ tâm tình của lão Hạc thì giọng điệu của ông giáo dưới ngòi bút của nhà văn tưởng chừng vẫn chỉ là viết về một loại Chí Phèo, Thị Nở, Lang Rận nào đó: "Tôi nghe câu ấy đã nhàm rồi… Lão nói là nói để đấy thôi… Làm quái gì có một con chó mà lão có vẻ băn khoăn quá thế". Đôi lúc, ông còn bộc lộ sự tự tôn mình, coi thường người nghèo khổ: "Lão quý con chó vàng của lão đã thấm vào đâu so với tôi quý năm quyển sách của tôi". Một sự lạnh lùng khách quan: Tôi "dửng dưng" nhìn lão để rồi mộng tưởng về một cái thời "say mê", đẹp đẽ, chăm chỉ và đầy "cao vọng" của riêng mình.

Ta bắt đầu cảm thấy một bóng dáng đơn điệu của làng quê ông giáo Thứ trong truyện Sống mòn: con người lạnh nhạt, bới móc nhau… Nhưng tác giả không dừng lại ở đó, ông đưa những trang viết về tình cảm của ông giáo đối với lão Hạc tiến triển một cách chậm rãi lần theo những lời kể của ông lão, khiến người đọc ngày càng thấy sự rung động, sâu xa của cõi lòng tác giả: Người con trai lão thất tình, bỏ đi phu cao su, để lại cho người cha vài đồng bạc để "ăn quà", một con chó và mảnh vườn nho nhỏ, biệt tích, để cho lão cứ ngóng trông, dành dụm, chắt chiu mà nào biết bao giờ nó về! Vợ mất, con biệt xứ, lão cô đơn giữa tuổi già và cái chết đang dần đến. Ngòi bút của nhà văn lại bùi ngùi, xúc động: "Già rồi mà ngày cũng như đêm, chỉ thui thủi một mình thì ai mà chả phải buồn". Vì vậy mà "những lúc buồn, có con chó làm bạn thì cũng đỡ bồn một chút", nhắc đến con "lão rân rấn nước mắt". Đến đây thì ông giáo đã thốt lên: "Bây giờ thì tôi không xót xa năm quyển sách của tôi quá như trước nữa".

Trước những đe dọa rình rập, những mất mát chồng chéo lên nhau, ông giáo đành an ủi lão Hạc mà ta nghe thấy biết bao đau xót, thương cảm: "Lão Hạc ơi ! ta có quyền giữ cho ta một tí gì đâu?". Thì ra tác giả đâu có thờ ơ, ông thấu hiểu con người tốt đẹp ấy, mỗi lời kể như đượm nỗi xúc động: Thương con, lão không muốn bán đi con chó – kỉ vật của con. Nhưng nuôi nó thì tốn mà lão không muốn phải tiêu vào tiền lão đã dành dụm cho con. Nhưng cái nghèo khổ cứ đến: "làng mất vé sợi", "Lão Hạc không có việc"… Sự điêu đứng cứ dồn dập đến. Ngòi bút nhà văn trở nên xót xa cho lão Hạc. Trước cảnh lão khóc vì để con chó bị bắt, ngòi bút Nam Cao bỗng như trào lên nước mắt. Ông giáo hỏi như để che giấu nỗi đau: "Thế nó cho bắt à", rồi đau đớn và phủ nhận, ông kết luận: "Kiếp ai cũng thế thôi, cụ ạ !", đều khổ, đều cơ cực, kiếp người không khác kiếp con chó. Số phận một con chó chấm dứt bằng một cái chết bi thảm thì con người cũng không hơn, còn dữ dội gấp trăm lần.

Nhà văn cảm thông tha thiết với "những người cùng khổ ấy", muốn san sẻ nỗi cực nhục với họ, bởi "một chút âu yếm, một chút tình thương cũng đủ để nâng đỡ họ" (Thạch Lam). Nhưng Nam Cao còn sâu sắc hơn, ông giận cuộc đời gian ác đã cướp đi bao người lương thiện như lão Hạc, nên ông cầm bút khóc cho những con người đang quằn quại sống và quằn quại chết đó.

Little Wolf
Cậu ơi , cậu có thể chấm điểm giúp tớ đc khum ạ >w<

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Bài tập Ngữ văn Lớp 7 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 7 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư