Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Một lần, vào dịp Tết Nguyên Đán, tôi cùng gia đình về quê thăm ông bà. Đây là một dịp đặc biệt, vì cả gia đình lâu ngày mới có thể tụ họp. Khi đến nơi, không khí ấm cúng, mọi người đang chuẩn bị mâm cơm cúng ông bà tổ tiên.
Khi tôi bước vào nhà, thấy bà đang ngồi bên bếp củi, ánh mắt bà hiền hòa nhưng đôi tay lại run rẩy, vì tuổi tác. Tôi vội vàng lại gần giúp bà, nấu nồi canh măng, một món ăn bà hay làm. Bà nhìn tôi cười và bảo: “Con đi xa lâu rồi, bà nhớ con lắm.” Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ giúp bà, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Trong suốt buổi tối hôm đó, mọi người trong gia đình quây quần bên nhau, cùng ăn uống, trò chuyện. Khi màn đêm buông xuống, ông tôi chia sẻ về những câu chuyện xưa cũ, những khó khăn mà ông bà đã trải qua trong suốt cuộc đời. Ông kể về những mùa Tết nghèo khó, khi mà món ăn trên mâm cơm chỉ có vài món đơn giản nhưng tình yêu thương gia đình thì vô cùng đong đầy.
Khi tôi ngồi lắng nghe ông bà kể, tôi chợt nhận ra rằng sự sẻ chia và yêu thương không phải lúc nào cũng là những món quà vật chất lớn lao. Đó là những khoảnh khắc giản dị, là sự quan tâm, là đôi bàn tay ấm áp, là ánh mắt yêu thương mà chúng ta dành cho nhau trong những dịp đặc biệt như thế này.
Đêm ấy, khi tôi ngồi bên bà, tay ôm lấy bà và nói rằng con sẽ luôn ở bên cạnh, tôi cảm nhận được sự gắn kết sâu sắc trong gia đình, sự yêu thương và sẻ chia không chỉ trong lời nói mà còn qua từng hành động nhỏ bé. Và tôi hiểu rằng, dù cuộc sống có thay đổi thế nào, thì tình cảm gia đình, sự sẻ chia vẫn luôn là những điều quan trọng nhất.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |